Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 43 : Có qua có lại mới toại lòng nhau

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thời khắc nhìn thấy hàng chữ này, trong đầu Thẩm Thanh Huyền liền nghĩ —— nhiệm vụ trước đó đều đã hoàn thành, cho nên tuyên bố nhiệm vụ mới.



Y tập trung nhìn, quả nhiên là thế, hai mươi nhiệm vụ trước đó toàn bộ biến thành xám nhạt, chỉ còn điều cuối cùng vẫn sáng, đáng chú ý nhất là bốn chữ cùng hưởng đêm xuân.



Cho nên nói … Cố Kiến Thâm đã ý loạn tình mê rồi?



Thẩm Thanh Huyền duỗi tay nắm chặt hắn.



Cố Kiến Thâm bị một luồng tê dại truyền thẳng tới ót, suýt chút nữa đã đánh mất lý trí.



Thẩm Thanh Huyền lập tức buông tay, vốn định lui về phía sau, nhưng rất nhanh y lại nhớ tới nhiệm vụ trên ngọc giản.



Hmm … cứ thế mà tiếp tục làm, chẳng phải nhanh chóng hoàn thành rồi sao?



Nhưng nếu vậy, chẳng phải Cố Kiến Thâm sẽ vi phạm cấm chế của mình sao?



Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Bệ hạ … Nhiệm vụ hoàn thành.”



Cố Kiến Thâm làm như không nghe, động tác chưa hề ngừng lại.



Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho ngổn ngang rối loạn, nhưng y vẫn kiên trì nói: “Chỗ ta có nhiệm vụ mới.”



Lời này nhắc nhở Cố Kiến Thâm, làm cho đại não đang thiêu cháy của hắn thanh tỉnh một lúc.



“Nhiệm vụ gì?”



Thẩm Thanh Huyền khẽ giọng đáp: “Cùng hưởng đêm xuân với ngươi.”



Nghe y dùng ngữ điệu thẹn thùng nói ra bốn chữ cuối, Cố Kiến Thâm chỉ thấy máu khắp người sôi trào, hắn ôm chặt người vào lòng, ném lên giường: “Vậy tiếp tục thôi.” Xong rồi đè lên.



Thẩm Thanh Huyền chống tay lên ngực hắn, không giống chối từ, mà còn ôm tâm trạng khao khát nhưng vẫn ra vẻ kháng cự: “Ngươi có thể sao?”



Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Yên tâm, trẫm nhất định cho Thanh Nhi một đêm tốt đẹp.”



Nghe hắn gọi y như thế, Thẩm Thanh Huyền cũng bắt đầu thấy hơi nóng, nhưng y vẫn tốt bụng nhắc nhở hắn: “Cấm chế của ngươi …”



Cố Kiến Thâm không muốn nghe y nói những lời này, cánh môi ngọt ngào này chỉ cần phát ra những âm thanh mỹ lệ là được rồi.



Hôn môi vỗ về trêu chọc như thế, Thẩm Thanh Huyền lập tức bị hắn dấy lên dục vọng.



Nhìn dáng vẻ người dưới thân, Cố Kiến Thâm triệt để kìm lòng hết nổi, hắn nhoài người tới …



Thẩm Thanh Huyền lập tức thanh tỉnh: “Chờ đã.”



Thời điểm này sao Cố Kiến Thâm có thể chờ được.



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chòng chọc hỏi: “Tại sao ta ở bên dưới?”



Cố Kiến Thâm: “…”



Khi nói chuyện, người vốn đang ôn nhu mềm mại đứng dậy, cánh tay trắng nõn vung lên, một luồng hơi thở thanh lãnh rét căm vọt thẳng vào đáy lòng, chớp mắt làm cho lý trí hỗn loạn trở về như cũ.



Pháp thuật kia có thể còn mất sức hơn Thanh Tâm chú rất nhiều.



Hai người chạm vào là nổ ngay cứ thế tỉnh táo lại.



Y phục vẫn hỗn loạn, nhưng bầu không khí lại khác biệt hoàn toàn.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta nghe nói nam nam giao hoan, có một bên phải thừa nhận, sao lại là ta?”



Bởi vì ngươi thiếu thao.



Đương nhiên Cố Kiến Thâm không dám nói, hắn sợ nói xong đời này mình phải ngủ cuối giường.



Cố Kiến Thâm hít sâu một hơi, hỏi y: “Ngươi thích ta không?”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



So với Thẩm Thanh Huyền do do dự dự, Cố Kiến Thâm nói chuyện vô cùng thẳng thắn: “Ta thích ngươi.”



Mắt Thẩm Thanh Huyền lóe lên: “Thế … thì làm sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Thật ra ta không ngại nằm dưới, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi thích ta.”



Thẩm Thanh Huyền không hiểu: “Có liên quan gì?”



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y, ngữ điệu rõ ràng thấp hơn mọi ngày rất nhiều: “Ta thích ngươi nên ta sợ ngươi khó chịu, sẽ bận tâm cảm nhận của ngươi, sẽ biết nặng nhẹ, cho ngươi vui sướng thỏa mãn, nếu đổi lại ngươi thì sao?”



Thẩm Thanh Huyền khựng lại, miễn cưỡng nói: “Ta cũng sẽ lo cho cảm nhận của ngươi, ta cũng …”



Cố Kiến Thâm cười trừ, trực tiếp phủ định: “Ngươi sẽ không.”



Thẩm Thanh Huyền thật … thật sự không tự tin được như hắn …



Nhất thời Cố Kiến Thâm không còn hứng thú, hắn xoay người vào trong giường nói: “Ngủ đi.”



Thẩm Thanh Huyền đuối lý … không tiện nói gì nữa.



Qua một lúc lâu, Thẩm Thanh Huyền lên tiếng: “… Nhiệm vụ mới của ngươi là gì vậy?”



Cố Kiến Thâm trực tiếp ném ngọc giản Tiểu Hồng cho y.



Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời hai gò má ửng đỏ.


Thẩm Thanh Huyền thấy nó không hề bị lay động, lại dụ dỗ nói: “Ta còn mang đồ chơi cho ngươi nữa nè … Có muốn chơi không?”



Đồ chơi! Còn có đồ chơi! Tiểu Kim Long rất muốn chơi!



Nhưng mà … Tôn chủ đại nhân tốt như vậy, nó càng không muốn làm y chán ghét.



Kiên trì, nhất định phải kiên trì!



Vậy mà trái cây lẫn đồ chơi đều không dụ được đại bảo bối này, Thẩm Thanh Huyền không khỏi thấy hơi sốt ruột.



Nhưng con rồng này là đặc sản Tâm Vực, trước đây y chưa từng nuôi, cho nên thực sự không biết làm gì nó mới vui.



Không bằng đi hỏi Cố Kiến Thâm?



Trước đó không có việc nên không tiện liên hệ, hiện giờ đã có lý do liên hệ rồi.



Thẩm Thanh Huyền lập tức truyền âm: “Bệ hạ?”



Cố Kiến Thâm sao cũng không ngờ Thẩm Thanh Huyền sẽ chủ động liên hệ hắn, không khỏi tâm thần rung động: “Hửm, có việc?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta tìm Tiểu Kim chơi, làm sao mới dụ được nó quay đầu lại nhìn ta?”



Một câu nói thiếu chút nữa làm Cố Kiến Thâm ném cả đống việc chạy về Vạn Tú Sơn.



Đúng là nhất thời không trông chừng liền xảy ra chuyện lớn mà!



Chỉ có điều tình huống hiện tại không tiện đi, Loạn Ưng tẩu hỏa nhập ma, nếu không có hắn trông chừng, tu vi mấy nghìn năm của tiểu tử này có thể sẽ đi tong.



Cố Kiến Thâm nhẫn nại nói: “Ngươi đừng một mình đi gặp nó, nó vốn sợ người lạ, ngươi càng tới gần nó càng sợ. Chờ ta trở về ta dẫn ngươi đi thăm nó, có ta ở đó nó sẽ tự do hơn nhiều.”



Thẩm Thanh Huyền vô cùng tiếc nuối nói: “Lâu vậy rồi mà nó vẫn chưa thích ứng sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Nó vốn quái gở lắm, bốn mươi năm không gặp ngươi, nhất định càng xa lạ.”



“Cũng phải …” Thẩm Thanh Huyền tin ngay.



Y rất là không nỡ mà nói với Tiểu Kim Long: “Ngày khác ta sẽ trở lại thăm ngươi.”



Tiểu Kim Long nghe nói y sắp đi, vừa thở một hơi vừa thấy đau lòng quá chừng.



Thẩm Thanh Huyền thấy nó vẫn không quay đầu lại, không dám dọa nó nữa, đành trông mà thèm ánh vàng rực rỡ trên người nó, xoay người rời khỏi.



Từ từ rồi sẽ được thôi, một ngày nào đó y có thể chạm vào nó!



Y vừa đi, Tiểu Kim Long oa một tiếng khóc lên, nó vừa khóc vừa quay đầu nhìn, thấy trái cây và đồ chơi thì càng khóc thảm hại hơn.



“Nha nha nha, Tôn chủ quả nhiên không thích ta, trái cây kia hư rồi, đồ chơi cũng xấu quá chừng!”



Ầy … Quên nói, Kim Long thích nhất ăn trái cây vừa rớt khỏi cành, chỉ cần nát một xíu liền khó ăn muốn chết …



Còn nữa, tuy thân Tiểu Kim Long vàng óng, nhưng từ việc nó thích Thẩm Thanh Huyền có thể hiểu rõ, thẩm mỹ của gia hỏa này khác hẳn so với rồng thường, nó thích màu sắc trắng trong thuần khiết thanh thanh lãnh lãnh cơ.



Ví dụ như Thẩm Thanh Huyền, chính là kiểu mẫu của cao lãnh, cực hạn của trắng trong thuần khiết, nó thích y lắm ấy …



Cho nên người á rồng á, không thể nhìn bề ngoài, quỷ mới biết họ có thích mình hay không.



Thất vọng trở về từ chỗ Tiểu Kim Long, Thẩm Thanh Huyền lại buồn bực ngán ngẩm.



Cố Kiến Thâm hẳn đang có việc, trong thời gian ngắn không về được. Không có hắn ở đây, nhiệm vụ của mình càng không có tin tức gì.



Thẩm Thanh Huyền đợi hai ngày, thực sự cảm thấy vô vị.



Với cảnh giới hiện giờ của y, bế quan cũng không có tác dụng gì, thang trời không thành, tu vi không tăng.



Không bế quan … Y có thể làm được gì?



Thẩm Thanh Huyền hơi động tâm tư, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng … Không bằng tới Tâm Vực xem thử coi sao?



Y hoàn toàn có thể che lấp khí tức, đến ngắm Duy Tâm Cung một lúc.



Đại điện lát đầy kim hồng ngọc, phong thái rộng lớn tới cỡ nào!



Nói đi là đi, Thẩm Thanh Huyền không hề do dự, lúc này lập tức đi Tinh Hải.



Đối với tu sĩ bình thường, Tinh Hải Vọng Tẫn là rãnh trời không thể vượt qua, nhưng hoàn toàn không ngăn được Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền dễ như trở bàn tay vượt qua Vọng Tẫn.



Vì nguyên nhân địa hình, khu vực Thiên Đạo phía Bắc Tinh Hải quanh năm bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có mưa tuyết chẳng mấy chốc cũng sẽ trời quang mây tạnh, ngày đêm rõ ràng.



Tâm Vực phía Nam Vọng Tẫn lại hoàn toàn khác biệt, bầu trời màu xám nhạt, ban ngày không sáng ngời, ban đêm cũng không tối tăm, ngày đêm khó phân biệt.



Thẩm Thanh Huyền che giấu hơi thở mình, thích ý tiến vào tòa thành nằm ngoài cùng của Tâm Vực.



Thành trấn nơi biên cương có thể không phát đạt, nhưng lại không thiếu sôi nổi mới mẻ.



Thẩm Thanh Huyền đầy hứng thú đi dạo, đi tới một sở bán đấu giá, nghe có người quát một tiếng.



“Món đặc biệt của ngày hôm nay! Chén Kim Ô do Đế tôn đích thân chế tạo! Ngàn năm khó gặp! Đi ngang qua không nên bỏ qua nha!”



Chén Kim Ô? Đế tôn đích thân chế tạo?



Ngẫm lại thẩm mỹ của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền nhất thời đầy hứng thú.