Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 44 : Đây là Cố Kiến Thâm làm??

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền chủ yếu sang đây dạo chơi nên không vội lắm, trước cứ vớt được chén Kim Ô này đã rồi nói sau.



Y tùy tiện thay đổi hình dáng, theo đoàn người tiến vào phòng đấu giá.



Phong cách Tâm Vực vẫn chênh lệch rất lớn với Thiên Đạo.



Một đám người ăn mặc đen như mực, đôi mắt xám xịt, còn thích vẽ lên mặt lung tung, tự cho là cá tính chứ thực ra vô cùng nhức mắt.



Thẩm Thanh Huyền hết sức thất vọng, y còn tưởng vào hội trường rồi sẽ được thấy nhiều “Cố Kiến Thâm” chứ.



… Xem ra mắt đỏ của Đế tôn Tâm Vực là độc nhất vô nhị.



Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Huyền rất muốn gặp hắn ngay lập tức.



Chẳng qua vẫn phải chộp được chén Kim Ô trước cái đã. Vừa nghe tên đã làm người ta thích rồi, kim hả, nhất định là cái chén vàng óng xinh đẹp.



Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại ngồi xuống, nhìn từng món phàm phu tục vật lên đài.



Một hạt châu nát có gì để mà cướp?



Một cây kiếm hỏng có gì để mà tranh?



Một đan dược tạp chất chiếm bảy tám phần có gì để mà mua?



Thiệt phiền … Nếu không phải phần quan trọng nằm ở sau cùng, y đã đứng dậy rời đi từ lâu rồi.



Chờ rồi chờ, chờ một canh giờ, trên đài rốt cục bày ra một thứ khiến mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên.



Đó là một cái túi xinh xắn, ước chừng to bằng lòng bàn tay, toàn thân đỏ tươi, hoa văn tinh xảo bên trên được thêu bằng kim tuyến, vì có linh khí bám vào nên kim tuyến lấp lánh ánh sáng trông rất đẹp mắt.



Người bán đấu giá kia nói: “Túi Càn Khôn hồng ngọc nạm vàng này có thể chống lửa không thấm nước, đồng thời mang huyết khế, sau khi buộc định dù làm mất cũng không sợ, dù người khác nhặt được cũng không có cách nào mở ra!”



Nghe thì có vẻ thứ này rất hấp dẫn, có người hỏi: “Dung lượng ra sao?”



Người bán đấu giá nói: “Nửa thước vuông.”



Nghe thấy dung lượng này … nhất thời có kẻ cười nói: “Vậy thì có tác dụng chó gì?” Nhỏ vậy thì chứa được gì?



Người bán đấu giá cũng cảm thấy lúng túng lắm … Nếu không phải túi Càn Khôn này có huyết khế, dung lượng cỡ này căn bản không được mang ra bán đấu giá.



Chỉ có điều thành thị nhỏ này vốn cũng không bán được gì tốt, cho nên gom nó vào cho đủ số.
Nhưng vì bớt việc, y dứt khoát nâng giá lên mức mà không ai có khả năng nâng tiếp, cứ thế lấy được đồ dễ như bỡn.



Khi ra phía sau nhận vật bán đấu giá, người bán đấu giá cẩn thận từng li nâng chén Kim Ô trị giá ba vạn vực thạch cho y, kết quả Thẩm Thanh Huyền không thèm đếm xỉa, ngược lại thận trọng thu lại túi Càn Khôn vàng đỏ kia.



Người bán đấu giá: “…”



Thẩm Thanh Huyền tiện tay nhận lấy chén Kim Ô, bởi vì quá không để tâm mà làm người bán đấu giá sợ hết hồn: “Cẩn thận! Cẩn thận coi chừng mẻ á!”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Chờ y hỏi Cố Kiến Thâm xong liền đập nó.



Từ phòng đấu giá đi ra, Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Ở đâu?”



Đúng lúc Cố Kiến Thâm có thời gian rảnh, hắn cười nói: “Ngươi ở đâu?”



Thẩm Thanh Huyền nói ngay vào điểm chính: “Tâm Vực.”



Cố Kiến Thâm ngẩn ra, lập tức thả thần thức, nháy mắt bao trùm toàn bộ Tâm Vực.



Nhưng Thẩm Thanh Huyền che dấu khí tức, không phải hắn muốn tìm là tìm được.



Cố Kiến Thâm căng thẳng nói: “Ngươi tới Tâm Vực?”



Thẩm Thanh Huyền dùng giọng điệu cực kỳ không tốt đáp: “Đúng.”



Cố Kiến Thâm nhạy bén cỡ nào chứ, vừa nghe cái giọng này liền biết y đang giận.



Hỏng, lẽ nào y nhìn thấy Duy Tâm cung rồi? Lẽ nào đã biết trước đó hắn lừa y?



Nào có Duy Tâm Cung làm bằng vàng ngọc? Trước khi gặp y hắn thật sự không có thẩm mỹ này.



Chẳng qua Duy Tâm Cung vàng ngọc chân chính đang trong quá trình xây dựng, hắn không ngờ Thẩm Thanh Huyền sẽ đột nhiên lại đây.



Cố Kiến Thâm ngẫm lại cái tính hay hờn kia của Thẩm Thanh Huyền, nhất thời lo lắng nói: “Ngươi ở đâu? Đây không phải là …”



“Quả nhiên không phải ngươi làm sao?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Ta đã bảo rồi, sao ngươi có thể làm ra loại chén này chứ!”



_____



Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, lão Cố đánh bậy đánh bạ tránh thoát một kiếp 23333