Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 45 : Một bọn Tâm Vực

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền bất cẩn nói ra lời trong lòng, nói xong y mới sực nhớ, mình còn chưa nói chuyện cái chén với Cố Kiến Thâm, sao tên này biết được?



Vì sao Cố Kiến Thâm biết được? Hắn sửng sốt, dè dặt hỏi: “Chén?”



Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói: “Đúng, chén Kim Ô.”



Cố Kiến Thâm nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mơ hồ nhớ ra hình như có thứ như thế thật … Dường như vào lúc hắn nhàn hạ nhìn thấy miếng ngọc sáng, vì thế làm ra một cái chén.



Lẽ nào Thẩm Thanh Huyền trông thấy chén rượu kia?



Hắn không để ý những thứ này, hỏi trước: “Ngươi ở đâu?”



Thẩm Thanh Huyền nói địa điểm, Cố Kiến Thâm nói: “Chờ ta một chốc.”



Thật sự chỉ chờ một chốc, Cố Kiến Thâm rất nhanh đã tới bên cạnh Thẩm Thanh Huyền.



Đã lâu không gặp, gặp lại vẫn rất thân thiết, tuy Thẩm Thanh Huyền không cười, nhưng khó chịu trong mắt vì sự xuất hiện của hắn mà tiêu tan.



Cố Kiến Thâm thấy rõ, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nắm tay y nói: “Sao ngươi lại đến nơi này?”



Thẩm Thanh Huyền thành thật nói: “Không có ngươi ta không cách nào làm nhiệm vụ, vì quá tẻ nhạt nên muốn đến Tâm Vực nhìn xem.”



Đây tuyệt đối là lời thật lòng, Thẩm Thanh Huyền không có khả năng vì nhớ hắn mà tới tìm hắn, Cố Kiến Thâm rất rõ điều này.



Thế nhưng hắn vẫn có tí cảm giác mong đợi bị hụt hẫng, Cố Kiến Thâm nói: “Còn tưởng ngươi nhớ ta chứ.”



Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Chẳng lẽ thế này không được tính là nhớ ngươi sao?”



Cố Kiến Thâm sững sờ.



Thẩm Thanh Huyền giải thích: “Nhớ nhiệm vụ liền nhớ tới ngươi, những ngày qua, mỗi ngày ta đều nhớ đến ngươi.”



Tuy không giống như mình mong đợi cho lắm, nhưng nghe mấy câu này từ trong miệng y, hắn vẫn có cảm giác vui sướng quẩn quanh trong ngực khó diễn tả bằng lời.



Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn y: “Ta cũng nhớ ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười.



Cố Kiến Thâm lại nói: “Chỉ đơn thuần nhớ tới ngươi.”



Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Thanh Huyền rất chi là vui vẻ, có điều đảo mắt y lại nhớ ra chén Kim Ô, vì vậy bảo: “Ta vừa tới thành trấn này, nghe bọn họ sắp bán đấu giá chén Kim Ô do ngươi làm, nên muốn lấy cho bằng được, kết quả đợi hơn một canh giờ, lại hốt được cái thứ này.”



Lần này Cố Kiến Thâm hiểu ra toàn bộ.



Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn nói: “Đây là ngươi làm hả?”



Cố Kiến Thâm cực kỳ bình tĩnh đáp: “Sao ta có thể làm ra thứ này?”



Thẩm Thanh Huyền nhất thời mặt mày hớn hở: “Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không.”



Cố Kiến Thâm lại nói: “Cũng không biết ai làm ra đồ chơi này, mượn tên tuổi của ta để bán được giá tốt.”



Đạo lý này Thẩm Thanh Huyền hiểu, hiệu ứng của danh nhân ấy mà, rất phổ biến.



Cố Kiến Thâm nghĩ tới lúc nhàm chán nhàn rỗi mình thật sự làm ra không ít thứ, vì vậy cố chắp vá: “Sau này ngươi nghe mấy lời kia thì đừng xem là thật, đồ ta làm sao có thể lưu lạc bên ngoài?”



Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại hai người họ ở thế gian hơn ba mươi năm, nhân tiện nói: “Ngươi đúng là rất thích làm mấy thứ này.”



Cố Kiến Thâm nói: “Nhưng ta tuyệt đối không làm ra vật xấu xí cỡ này.”



“Cũng đúng.” Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hăng hái, “Chén kim phượng quấn rồng trong buồng ngủ của chúng mình mới đẹp cơ.”



Chuyện là vào ngày sinh nhật của Thẩm hoàng hậu, Cố Kiến Thâm tự tay chế tạo một cái chén bằng vàng cho y, bên trên khắc kim phượng giương cánh đầy sống động, bên cạnh có kim long mắt đỏ, muốn sáng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đôi mắt hồng ngọc kia của kim long hoa mỹ tới cực điểm, là vật vô giá.



Nếu đặt chén kim phượng quấn rồng kia cạnh chén Kim Ô trước mắt, phỏng chừng ai cũng không ngờ chúng đều được tạo ra từ tay một người.



Dù sao sở thích thẩm mỹ cách biệt quá lớn, có thể nói long trời lở đất. Có thể thấy vì dỗ “vợ yêu” vui vẻ, Cố đế tôn cực kỳ nhọc lòng.



Biết chén Kim Ô “xấu xí” này không phải Cố Kiến Thâm làm, Thẩm Thanh Huyền triệt để không còn hứng thú với nó, thế là tiện tay ném đi.



Cố Kiến Thâm yên lặng thở phào nhẹ nhõm.



Cái chén này không thú vị, nhưng Tâm Vực lại có vô số vật thú vị, Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi bận không?”



Cố Kiến Thâm mơ hồ biết y muốn làm gì.



Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Thẩm Thanh Huyền chính là: “Ta có thể theo ngươi đến xem Duy Tâm Cung không?”



Y nghĩ mình theo hắn về nhà, theo lý thuyết Cố Kiến Thâm hẳn phải vui lắm, nhưng Duy Tâm Cung mà Thẩm Thanh Huyền thích chưa xây xong, phong cách Duy Tâm Cung hiện tại còn mờ mịt hơn cả Càn Thính Điện ở Vạn Tú Sơn, sợ Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy liền “chia tay” với hắn ngay lập tức.



Cố Kiến Thâm nhọc nhằn khổ sở theo đuổi hơn ba mươi năm, sắp thấy có chút hy vọng, sao có thể hủy ở đây?



Nhưng có muốn gấp cỡ nào thì một tòa cung điện không thể nào hoàn thành trong chốc lát, ba mươi năm cũng mới xây được một nửa, sau đó còn phải chăm chút từng chi tiết, dù thế nào thì bây giờ tuyệt đối không thể để Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy.




Mộc Khinh Nhiễm nói: “Không có gì.”



Thẩm Thanh Huyền duỗi tay cầm cổ tay y dò xét, mi tâm liền nhíu chặt: “Linh điền của ngươi.”



Mộc Khinh Nhiễm giật phắt khỏi tay y: “Không nhọc sư phụ lo lắng.”



Thẩm Thanh Huyền khựng lại, muốn tiếp tục thăm dò, trước mắt đã không còn bóng người.



Đứa nhỏ này …



Thẩm Thanh Huyền đang ở Tâm Vực nên không tiện thả thần thức với quy mô lớn. Chẳng qua nếu Mộc Huân thực sự muốn trốn y, y có tìm cỡ nào cũng không ra.



Đám đồ đệ cánh cứng hết rồi, y không quản lý được nữa.



Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Huyền thấy hơi giận, năm đó khi nhập môn đứa nào đứa nấy cũng nghe lời, đứa này còn ngoan hơn đứa kia, bây giờ sao toàn thành cái dạng này hết vậy!



Y hãy còn đang tức giận, Cố Kiến Thâm đã xuất hiện bên cạnh: “Thánh nhân Khinh Nhiễm đi rồi?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi rồi!”



Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta nghe nói ngươi cưng chiều vị tiểu đồ đệ này nhất, sao lại chọc ngươi giận vậy?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Thương thế Loạn Ưng tám chín phần mười là do y làm, cũng không biết tại vì sao.”



Cố Kiến Thâm khẽ cau mày, cũng hơi kinh ngạc: “Loạn Ưng vẫn luôn theo bên cạnh ta, chưa từng nghe nói hắn và thánh nhân Khinh Nhiễm qua lại với nhau.”



“Từ nhỏ Huân Nhi đã tùy hứng rồi.” Thẩm Thanh Huyền tạm dừng rồi nói: “Không chừng chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng có thể chọc giận y.”



Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền ngày càng thông cảm cho sư phụ mình, năm đó y trầm mê trong ổ vàng ổ bạc, sư phụ tức giận nhốt y tại Vạn Tú Sơn, cưỡng ép y đổi tính lại.



Hiện tại y cũng muốn xách mấy đứa đồ đệ này về, xử lý cả bọn một trận!



Chỉ có điều đã muộn rồi, y thực sự bắt không được chúng nó …



Cố Kiến Thâm khuyên y: “Ngươi cũng đừng lo nghĩ nhiều, bọn họ đều đã đến cảnh giới này, tất nhiên có suy nghĩ của mình.”



Thẩm Thanh Huyền thở dài nói: “Ta làm sao quản được bọn chúng.”



Cố Kiến Thâm lại trò chuyện với y vài câu, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi có đồ đệ không?”



Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Không có, ta không thích quan hệ sư đồ.”



Dường như có liên quan tới chuyện năm xưa của Thượng Đức Phong, Thẩm Thanh Huyền hơi do dự, nhưng rất muốn hỏi sâu …



Nhưng ngay lúc này, ngọc giản liên tục chớp tắt mấy lần.



Thẩm Thanh Huyền vui vẻ trong lòng, biết là có nhiệm vụ mới, nếu kẹt ở cùng hưởng đêm xuân, vậy trước tiên làm mấy nhiệm vụ phía sau cũng được, không chừng làm rồi làm, Cố Kiến Thâm sẽ vui vẻ cùng y đảo điên một đêm xuân đó!



Thẩm Thanh Huyền tập trung nhìn, không khỏi mừng tít mắt.



“Hai mươi hai, ngủ một giấc trong tẩm cung Cố Kiến Thâm.”



“Hai mươi ba, cùng nhau tắm rửa với Cố Kiến Thâm.”



“Hai mươi bốn, đến nơi Cố Kiến Thâm thích cắm trại.”



Liên tục hiện ra ba nhiệm vụ, cái nào trông cũng có vẻ không khó, Thẩm Thanh Huyền tương đối thoả mãn.



Y nhìn về phía Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi cũng nhận được nhiệm vụ mới phải không?”



Cố Kiến Thâm khựng lại: “Ờm.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Chúng ta trước tiên nhảy qua hai mươi mốt, làm mấy cái phía sau nhé?”



Cố Kiến Thâm không nói gì, trực tiếp đưa ngọc giản hồng ngọc của mình cho y.



Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời … ヽ(#`Д´)ノ



“Hai mươi hai, mời Thẩm Thanh Huyền giao hoan tại tẩm cung.”



“Hai mươi ba, cùng tắm với Thẩm Thanh Huyền rồi giao hoan.”



“Hai mươi bốn, đưa Thẩm Thanh Huyền đến nơi mình thích cắm trại rồi giao hoan.”



Liên tục ba cái, Thẩm Thanh Huyền không còn nhận biết hai chữ “giao hoan” nữa rồi!



_____



Ngọc giản đã muốn hai đứa chịch, hai đứa không thể không chịch <(“)



Ngọc giản đã muốn họ Thẩm làm thụ, Thẩm tôn chủ không thể làm công =))))))))))))))))))))