Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 46 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


May mà mấy nhiệm vụ này hiện trên ngọc giản Tiểu Hồng, nếu là ngọc giản của Thẩm Thanh Huyền, biết đâu chừng lúc này nó đã thành một dúm bột phấn màu trắng.



Đổi thành Tiểu Hồng, Thẩm Thanh Huyền chỉ bất đắc dĩ cười, ngay cả mắng cũng không nỡ.



Tiểu Bạch như bị mẹ kế nuôi oa một tiếng khóc lên!



Cố Kiến Thâm không chịu nổi y tốt với thứ khác như thế, cầm lại ngọc giản nói: “Ngươi xác định nhiệm vụ này có thể làm?”



Thẩm Thanh Huyền tiếc nuối quá chừng, chỉ có điều Tiểu Hồng vẫn là đồ của Cố Kiến Thâm, mình không thể vì thích mà đoạt đồ của người khác.



“Như vậy xem ra …” Y chần chờ, nhìn Cố Kiến Thâm nói, “Chúng ta vẫn phải làm từ hai mươi mốt thôi.”



Nhìn lại mới thấy, dường như từ hai mươi mốt tới hai mươi bốn là bốn nhiệm vụ khác nhau hoàn toàn, có đủ loại yêu cầu, nhưng điều kiện tiên quyết chỉ có một, trước tiên y cần phải phát sinh quan hệ với Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y nói: “Ngươi ở phía dưới, ta lập tức làm với ngươi.”



Lời nói này vô cùng trắng trợn, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hơi ngượng ngùng, thế nhưng y vẫn nghe được nghĩa bóng kín đáo của Cố Kiến Thâm, hắn biết rõ y không thích hắn.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cấm chế của ngươi phải làm sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Phá vỡ.”



Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Có tổn thương gì tới ngươi không?”



Cố Kiến Thâm nói: “Một ngàn năm tu vi.”



Thẩm Thanh Huyền yên lặng, đánh đổi này quả thật không nhỏ, dù là họ thì một ngàn năm tu vi cũng không phải con số ít ỏi.



Thật ra cho tới bây giờ, Thẩm Thanh Huyền vẫn không tài nào nghĩ ra, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Ngươi thật sự thích ta ư?” Y vẫn luôn không tin hắn.



Cố Kiến Thâm nói: “Nếu như không thích ngươi, ta cần gì phải làm những việc này với ngươi?”



Từ nhiệm vụ thứ nhất đến ba mươi năm ở nhân gian, nếu không thích Thẩm Thanh Huyền, sao hắn cần làm khổ mình như thế?



Thẩm Thanh Huyền dừng lại, nhẹ giọng nói: “Chữa trị thang trời.”



Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ vì chữa trị thang trời mà làm chuyện trái lương tâm?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta biết Tâm Vực tùy tâm, nhưng ngươi cũng muốn phi thăng đúng không? Thang trời sụp đổ, ngươi cũng không có cửa phi thăng?”



Cố Kiến Thâm nói: “Cho nên ngươi cảm thấy tất cả những gì ta làm đều là vì phi thăng?”



Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi, vẫn lắc đầu bảo: “Không biết.”



Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y, nhìn vào mắt y nói: “Thích một người kỳ thực không cần lý do.”



Những lời này là sự thật, nhưng không cho được Thẩm Thanh Huyền đáp án, trái lại càng làm y thêm mờ mịt.



Cảm xúc “yêu thích” không lý tính này đến cùng ở nơi đâu?



Thẩm Thanh Huyền không tìm được.



Bỗng nhiên Cố Kiến Thâm nở nụ cười, dịu giọng nói: “Xem ngọc giản đi.”



“Ừ?” Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản của mình, cũng thấy ngọc giản của Cố Kiến Thâm, bên trên lại có thêm nhiệm vụ.



Tiểu Bạch: “Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm thích ngươi thêm lần nữa.”



Tiểu Hồng: “Hai mươi lăm, xin ngươi hãy thích Thẩm Thanh Huyền thêm lần nữa.”



Đồng tử Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co rút, trong mắt lóe lên kinh ngạc.



Chưa bao giờ Cố Kiến Thâm thích đôi ngọc giản này như hiện tại, bởi vì cuối cùng chúng nó cũng làm được một chuyện đứng đắn rồi.



Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Một lần nữa thích ta?”



“Đúng,” Cố Kiến Thâm nhìn y say đắm nói: “Vì hiện giờ ta đang thích ngươi.” Cho nên mới có hai chữ ‘lần nữa’.



Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi không tin ta, nhưng dù sao cũng nên tin hai tên nhóc này chứ.”



Ngọc giản sẽ không lừa y, không cần thiết phải lừa y.



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt thật lâu, vẫn không dám tin: “Ngươi thích ta ở điểm gì?”



Trong mắt Cố Kiến Thâm ngập tràn ý cười: “Ngươi thấy ngươi có điểm gì không làm người ta yêu thích?”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Cố Kiến Thâm không kìm lòng được mà hôn y.



Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, ảo não nói: “Nhưng nhiệm vụ này phải hoàn thành thế nào? Lần nữa thích ta? Chẳng lẽ trước đó phải để ngươi ghét ta, sau đó thích ta?”



Làm khó người ta vừa thôi!