Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 52 : Không có ai là ngoại lệ

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Hôm sau, khi Thẩm Thanh Huyền tiến cung, Cố Kiến Thâm vẫn mặt mày vui mừng mà chào đón: “Quốc sư!”



Thẩm Thanh Huyền hành lễ với hắn.



Cố Kiến Thâm vội vàng đỡ y dậy, kề sát vào y nhỏ giọng: “Kinh thư rất tốt, ta nghe Phúc Đạt nói, mẫu hậu xem xong còn vui mừng mỉm cười.”



Hắn nói thế càng làm Thẩm Thanh Huyền thấy bực mình hơn, chưa biết chừng Tôn thị kia còn chẳng buồn liếc nhìn, nói chi tới vui mừng mỉm cười? Phúc Đạt này … có lẽ lão cũng đau lòng vì tiểu hoàng đế, cố ý nói vậy để hắn vui.



Đương nhiên y sẽ không vạch trần, chỉ bảo: “Vậy thì tốt rồi.”



Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Hôm nay chúng ta học gì đây?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Pháp môn hôm qua thần dạy người, người còn nhớ không?”



Cố Kiến Thâm vội vàng thuật lại một lần, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, nói với hắn: “Hôm nay chúng ta lại luyện nữa đi.”



Cố Kiến Thâm cong tít mắt nói: “Được!”



Học cái này kỳ thực rất khô khan, hơn nữa tiến triển vô cùng chậm, càng học càng vô vị.



Với trình độ hiện giờ của Cố Kiến Thâm, căn bản không thể lĩnh ngộ, cho nên ích lợi cho thân thể không lộ rõ, nhìn từ khía cạnh nào đó, nom pháp môn này nhìn thì khác nhưng cũng vô dụng như chép kinh.



Đương nhiên nếu qua thời gian dài, từng chỗ tốt sẽ lần lượt hiện ra.



Kết thúc tu hành, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn vài câu bài tập trong Nho học.



Cố Kiến Thâm hiển nhiên thích cái này hơn, đáp mạch lạc rõ ràng, rất có chính kiến.



Thẩm Thanh Huyền chỉ giảng tới đó là dừng, y muốn phát triển theo từng bước, không muốn tiếp tục khiến hắn mệt mỏi.



Sau khi đã đến giờ, Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ, thần cáo lui.”



Cố Kiến Thâm mang theo thất vọng đáp lại: “Ừ.”



Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn không nỡ để y đi, nên không khỏi mềm lòng nói: “Ngày mai thần vẫn sẽ đúng giờ đến đây.”



Cố Kiến Thâm lập tức vui vẻ: “Ừ.” Thế nhưng ý cười không lan tới đáy mắt.



Đến ngày tế mùa vụ, Cố Kiến Thâm ở lại trong cung, theo lý Thẩm Thanh Huyền thân là quốc sư, nên đến Tường Thịnh sơn phụ tế thiên, nhưng Thẩm Thanh Huyền không bằng lòng đi.



Vừa khéo Vệ Tấn cũng không ưa y, y không tới gã còn mừng lắm kìa, nhanh chóng tìm tâm phúc cùng lên núi.



Trên Tường Thịnh sơn là quang cảnh náo nhiệt, trong hoàng cung lại trở nên quạnh quẽ hơn nhiều.



Thái hậu cũng đến Tường Thịnh sơn, chỉ có Cố Kiến Thâm không đi, Tôn thị lấy lý do Cố Kiến Thâm bị phong hàn, cần tĩnh dưỡng trong cung.




Thẩm Thanh Huyền cười bảo: “Bệ hạ dùng bữa trước đi đã, không vội.”



Cố Kiến Thâm làm sao nuốt trôi được nữa?



Chẳng qua có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, hắn hy vọng có thể ăn bữa cơm này lâu thật lâu.



Nhưng thực chất … có lâu hơn thì có khác gì đâu? Sẽ không có ai tới cứu hắn.



Ngay từ đầu đã không có ai thích hắn.



Sau này cũng sẽ không có người thương hắn.



Cố Kiến Thâm buông đũa, nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Liên Hoa ca ca, chúng ta đi thôi, ta muốn ra ngoài xem thử.”



Nếu nhất định phải chết, ít nhất cũng phải nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao.



Cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, dựa vào đâu chỉ nhìn thấy một mảnh trời!



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Được, buổi tối thần sẽ mời Bệ hạ tới Phong Trân lâu ăn đồ ngon.”



Mắt Cố Kiến Thâm tức thì sáng lên: “Món đó có ngon hơn đồ ăn ngự thiện không?”



Thẩm Thanh Huyền đáp: “Tất nhiên không sánh bằng ngự thiện rồi, nhưng nó vẫn có mặt thú vị khác.”



Cố Kiến Thâm mặt mày hớn hở: “Liên Hoa ca ca đã thích, vậy nhất định là ngon nhất rồi.”



Nhìn nụ cười hồn nhiên ỷ lại nhường kia, ý định muốn bảo vệ hắn trưởng thành thật tốt ngày càng vững vàng.



Cố Kiến Thâm làm người thương như vậy, không nên để nước bùn dơ bẩn nhấn chìm, y chắc chắn trả lại cho hắn một mảnh trời xanh quang đãng.



Nếu đã muốn xuất cung, vậy thì nhất định phải đổi trang phục.



Thẩm Thanh Huyền đưa y phục đã chuẩn bị cho Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm vội nói: “Trẫm đi thay ngay.”



Lo hắn ăn mặc không chỉnh tề, Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần đến giúp người.”



Cố Kiến Thâm ngượng ngùng bảo: “Không cần, trẫm làm được mà.”



Thẩm Thanh Huyền cũng không biết hầu hạ người cho lắm, vì vậy nói: “Thần chờ người bên ngoài.”



Cố Kiến Thâm ôm y phục vào phòng, nụ cười trên mặt biến mất ngay tức khắc.



Hắn cởi long bào, cẩn thận giấu kỹ dao găm dưới gối vào trong người, mặc thường phục Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị cho hắn.