Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 53 : Gió lạnh trút vào y sam, huyết dịch lại sôi sùng sục

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Cố Kiến Thâm thay y phục xong rồi đi ra, Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Bệ hạ, thần mạo phạm.” Nói xong, y nhẹ tay nhẹ nhân bế tiểu hoàng đế.



Cố Kiến Thâm ngẩn ra, khi phản ứng lại thì đã ngã vào lồng ngực ấm áp mang khí tức dễ chịu.



Hắn ngẩng đầu là có thể thấy Thẩm Thanh Huyền, có thể nhìn thấy đường cong dáng cằm và cổ đầy ưu mỹ, thấy ý cười như có như không nơi khóe miệng y, nhưng đáng tiếc không thấy rõ được ánh mắt y …



Không thấy cũng tốt, hắn vẫn có thể đắm chìm trong ôn nhu giả ý, hưởng thụ ấm áp mỏng manh như ánh nến kia.



Cố Kiến Thâm yên tĩnh dựa vào lồng ngực y, cất giọng khẽ khàng: “Liên Hoa ca ca.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Hmm?”



“Không có chuyện gì,” Cố Kiến Thâm lại nhỏ giọng: “Ta chẳng qua … chẳng qua chờ mong quá mà thôi.”



Dáng dấp ngoan ngoãn này của hắn khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền tan chảy, y cẩn thận ôm hắn nói: “Bệ hạ, chúng ta xuất phát.”



“Ừm.”



Khi Thẩm Thanh Huyền nhảy lên, Cố Kiến Thâm không kìm được dùng sức siết chặt y phục y.



Khoảnh khắc đó, hắn như thật sự bay lên, cảm giác chân không chạm đất khiến người bất an, vô cùng lạ lẫm khi toàn tâm ỷ lại người bên cạnh, song tất cả đều không che được tiếng gió sượt qua tai.



Gió thu thật lạnh, nhưng cũng không hẳn lạnh, nó mang theo hương vị mùa gặt hái, như một vị thần thu hoạch trong truyền thuyết, đưa sức mạnh vô tận vào sâu trong máu.



Cố Kiến Thâm cảm thấy tự do.



Thì ra cảm giác không bị ràng buộc là như vậy ư, thì ra chim trên trời vui sướng là như thế, hóa ra gió lại dịu dàng đến nhường ấy.



Nhảy lên tường cung, Cố Kiến Thâm nhìn thấy lao tù giam cầm mình.



Nó hùng vĩ tráng lệ, nó là nơi vô số người tha thiết mơ ước, nó chiếm cứ trên đỉnh đế quốc, đại biểu cho quyền lợi vô thượng.



Nó rất đẹp, lại như đóa hoa kịch độc, mỗi giờ mỗi khắc mà đâm những cây gai nhỏ nhắn dữ tợn vào thân thể hắn.



Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, lại ngắm Thẩm Thanh Huyền.



Y cũng hệt như nó vậy, mỹ lệ và nguy hiểm. Bên trong vẻ ngoài này đều là tham lam cùng tàn nhẫn.



Song hắn lại bất ngờ muốn có được họ, nó cũng được, mà y cũng tốt, hắn muốn nắm họ trong lòng bàn tay!



Gió lạnh rót vào quần áo, huyết dịch lại sôi sùng sục.



Không thể cứ vậy mà chết, không thể trốn chạy một cách chật vật.



Đây là thuộc về hắn, hoàng cung này đế quốc này, tất cả mọi thứ, đều phải là của hắn.



Dựa vào đâu hắn phải chắp tay dâng cho người khác?



Hắn bị nó ăn linh hồn, thế vì cớ gì muốn hắn từ bỏ nó!



Hắn muốn đoạt lại, đoạt lại tất cả mọi thứ đã mất đi!



Lên xuống mấy lần, Thẩm Thanh Huyền thoải mái mang hắn rời khỏi hoàng cung, đi thêm một đoạn, hoàn toàn tiến vào kinh đô phồn hoa.



Cố Kiến Thâm ngửa đầu nhìn y: “Liên Hoa ca ca …”



Thẩm Thanh Huyền cụp mắt nhìn hắn: “Bệ hạ?”



Cố Kiến Thâm nhìn vào trong mắt y, cười nói: “Ngươi thật tốt với ta.”



Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra.



Cố Kiến Thâm bỗng nhiên nhào vào trong ngực y, dùng sức ôm eo y, dùng chất giọng rầu rĩ mà nói: “… Còn tốt hơn mẫu hậu của ta.”



Âm cuối của hắn vừa nhẹ vừa khẽ run, làm người thương cực kỳ, Thẩm Thanh Huyền vốn đau lòng vì hắn, lúc này chỉ cảm thấy tâm can như bị vỡ tan.



Nếu y sớm gặp được một đứa trẻ thế này, thì đã không có cách nào nhập thánh đại thừa.



Tư tâm quá nặng, khó thể dứt bỏ, thì làm sao vấn đạo.



Thẩm Thanh Huyền ôm lại hắn, thở dài nói: “Thái hậu là người thân nhất của người, thần chẳng qua chỉ làm việc mình phải làm.”



“Không …” Cố Kiến Thâm lắc đầu nói, “Ngươi tốt với ta lắm, ta chỉ nguyện mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi.”



Lòng Thẩm Thanh Huyền trở nên mềm mại, dỗ dành hắn: “Thần sẽ luôn canh giữ bên cạnh người.”



Cố Kiến Thâm cười thật tươi, trong mắt đều là thư thái, nhưng rất nhanh con ngươi hắn lại ảm đạm, hàng mi cong dài khẽ run, chán chường bảo: “Liên Hoa ca ca tốt với ta như vậy, ta lại chẳng làm được gì.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn nói: “Bệ hạ đừng nghĩ thế.”



Cố Kiến Thâm mong mỏi nhìn y, toàn thân toàn tâm ỷ lại y: “Ta muốn cho ngươi thứ tốt nhất, muốn đưa hết thảy cho ngươi, Liên Hoa ca ca … ngươi đừng rời khỏi ta có được không, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi.”



Mùi vị trong lòng Thẩm Thanh Huyền lúc này thực sự không cách nào tả rõ.



Tuy nói Cố Tiểu Thâm một lòng kính ngưỡng mẫu hậu, nhưng thực tế cũng biết Tôn thị không thật lòng yêu hắn, đúng không? Thế nhưng không bằng lòng thừa nhận, cố chấp níu giữ một phần tình mẹ không tồn tại, vụng dại nỗ lực … Nhưng có được cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước hư vô.



Y tới đây, cho hắn sự quan tâm chân chính, hắn lập tức như chim non, quấn quít không muốn xa rời y.



Thẩm Thanh Huyền thở dài một tiếng, động viên hắn: “Bệ hạ yên tâm, thần chắc chắn dốc lòng tận lực, chân thành phụ tá.”


Tức thì máu tươi tuôn ra, hắn nhìn vết thương bị nứt, dòng máu trào ra, ngay cả lông mày cũng chẳng nhíu một lần.



Đau không? Vẫn tạm.



Hắn cẩn thận chôn mảnh sứ vỡ, tay rụt vào trong ống tay áo rộng lớn.



Trên mu bàn tay nhỏ non nớt vẫn đang chảy máu, nhưng môi mỏng hắn lại nhếch lên, con ngươi sáng lạn ngời ngời.



Khi Thẩm Thanh Huyền vào cung rất đỗi kinh ngạc, vì tới thời gian này, lần nào tiểu hoàng đế cũng canh giữ ở ngoài cửa ngự thư phòng, bất kể y nói thế nào hắn đều khăng khăng chờ ở kia.



Vì không để hắn chờ, y ngày càng tới sớm, nhưng y sớm một khắc, tiểu hoàng đế ở đó, sớm hai khắc, tiểu hoàng đế vẫn ở đó.



Nhận ra thời gian không quy luật của mình trái lại còn khiến Cố Tiểu Thâm chờ lâu hơn, thành thử y đều đúng hạn đến đây, thế thì tiểu hoàng đế không cần đứng kia chờ y từ rất sớm nữa.



Thế nhưng hôm nay … Cố Kiến Thâm không đứng cạnh cửa.



Thẩm Thanh Huyền mong hắn đừng ra ngoài chịu lạnh, nhưng ngày thường có khuyên cỡ nào hắn cũng không nghe, hôm nay sao tự dưng nghe lời rồi?



Thẩm Thanh Huyền mang theo nghi hoặc vào phòng, gần như vừa bước vào là đã nghe thấy mùi máu tanh thoang thoảng.



Chuyện gì xảy ra?



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang.



Trước án cao rộng, Cố Tiểu Thâm vùi đầu viết …



Chép kinh? Sao lại chép nữa rồi?



Thẩm Thanh Huyền bước nhanh tới, tập trung nhìn, nhất thời trong lòng tê rần: “Bệ hạ, người đây là …”



Cố Kiến Thâm làm như mới nhận ra y tới, hắn vội vã rụt tay lại, hấp tấp nói: “Quốc sư đến rồi.”



Thẩm Thanh Huyền cũng đã nhìn thấy, sao có thể mặc hắn giấu giếm? Y cầm cánh tay hắn, hất ống tay áo ra, đập vào mắt là vết đỏ cực đậm trên mu bàn tay.



Giọng Thẩm Thanh Huyền lạnh tới cùng cực: “Chuyện gì đây!”



Mi mắt Cố Kiến Thâm khẽ chớp, thấp giọng: “Không có việc gì, không sao đâu.”



“Sao lại không hề gì?” Thẩm Thanh Huyền không hỏi thêm nữa, vội vàng gọi thái giám, bảo họ đi đun nước sạch.



Nghĩ kỹ, y lại không yên lòng lang băm trong cung, dứt khoát nói: “Bệ hạ chờ ta một lát.”



Cố Kiến Thâm không muốn y đi: “Liên Hoa ca ca …”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần sẽ trở về rất nhanh.”



Nói xong y đứng dậy xuất cung, về lấy thuốc trị thương tốt nhất, dùng tốc độ nhanh nhất về cung.



Cố Kiến Thâm thấy y đến liền luôn miệng nói: “Trẫm không sao mà, thật sự không sao đâu.”



Thẩm Thanh Huyền mím môi, không nói tiếng nào thanh lý vết thương cho hắn.



Kỳ thực không cần hỏi y cũng đoán được xảy ra chuyện gì …



Nhất định là Tôn thị kia làm! Nghe đâu hôm qua nàng và Vệ Tấn cãi vã, chỉ sợ hôm nay chưa nguôi giận, cho nên trút giận lên Cố Kiến Thâm.



Sao lại có người đàn bà như thế! Còn là mẫu thân nữa! Đúng là ghê tởm chết đi được!



Thẩm Thanh Huyền đè nén hỏa khí, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho hắn.



“Bệ hạ, có thể sẽ hơi đau, người nhẫn nhịn chút nhé.”



Cố Kiến Thâm nhỏ giọng đáp: “Trẫm không sợ đau.”



Do đâu lại có người không sợ đau? Đơn giản vì đau nhiều nên học được cách nhẫn nại.



Thẩm Thanh Huyền đau lòng tột bậc, động tác cũng ngày càng nhẹ nhàng.



Sau khi băng bó cẩn thận, Cố Kiến Thâm bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đáng thương xen lẫn yếu ớt: “… Có phải mẫu hậu không thích ta không.”



Nghe hắn nói Thẩm Thanh Huyền thực sự muốn vác dao đi chém chết Tôn thị!



Từ trước tới giờ Cố Kiến Thâm mù quáng kính ngưỡng nàng, thấp hèn khát cầu tình mẹ không tồn tại, sẽ vì chút việc nhỏ nàng làm mà vui vẻ thật lâu, thế mà lúc này hắn lại hỏi một câu như vậy.



Tôn thị phải phát điên cỡ nào mới có thể khiến Cố Kiến Thâm đau lòng nhường ấy!



Thẩm Thanh Huyền đau đớn trong lòng, không nỡ để hắn thất vọng, vì thế gạt hắn: “Sao có thể? Người là đứa con duy nhất của thái hậu, nàng nhất định thích người.”



Cố Kiến Thâm cúi đầu, vai khẽ run, dường như đang kìm nén tiếng khóc: “Nhưng nàng bảo … nàng thà rằng không sinh ra ta.”



Đầu Thẩm Thanh Huyền kêu “oang” một tiếng, ôm lấy hắn, triệt để không muốn nói thay cho Tôn thị!



Cố Kiến Thâm mặc cho y ôm, giọng nói nghẹn ngào, tràn trề dè dặt mà bảo: “Chỉ có ngươi tốt với ta.”



Âm thanh non nớt của hắn từng chút nện vào trái tim Thẩm Thanh Huyền: “Liên Hoa ca ca, ta … chỉ có ngươi.”



_____



Bàn về kỹ năng bán thảm, Bệ hạ đã đứng hai thì không ai dám đứng nhất._.