Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 54 : Không xa không rời

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền ôm chầm hắn, thở dài nói: “Bệ hạ, kiếp này thần nhất định không xa không rời người.”



Không xa không rời.



Cố Kiến Thâm dựa vào bả vai y, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.



Hắn làm ra dáng vẻ này chủ yếu để Thẩm Thanh Huyền buông lỏng cảnh giác, khiến y triệt để cảm nhận được hắn tin tưởng y, còn tin y hơn cả Tôn thị.



Thế thì dã tâm Tần Thanh sẽ càng bành trướng.



Thế mà y lại bảo, kiếp này y sẽ không xa không rời hắn.



Quả là bốn chữ tựa như mộng ảo.



Không rời —— không xa rời.



Không bỏ —— không vứt bỏ.



Huyết mạch chí thân của hắn toàn bộ đều rời xa hắn, vứt bỏ hắn, cõi đời này sao có thể có người không rời không bỏ hắn.



Không đúng … Trên đời này tại sao lại có bốn chữ này? Không chân thực.



Song hắn thấy vui lắm, nghe y nói thế, hắn thực sự rất vui.



Bất kể ra sao, Tần Thanh quả thật tốt hơn Tôn thị và Vệ Tấn nhiều, mặc dù đều đang lợi dụng hắn, nhưng ít nhất Tần Thanh còn phủ mật đường bên ngoài độc dược, cho hắn nếm trải được mùi vị ngọt ngào.



Cố Kiến Thâm cong môi, trong mắt có thêm một tia thật lòng chân tình, hắn khẽ giọng nói: “Cám ơn ngươi.”



Giả cũng không sao, đây là cái ôm ấm áp nhất mà kiếp này hắn nhận được.



Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn: “Bệ hạ yên tâm, những thứ người mất đi, thần sẽ tìm về từng cái cho người.”



Quan tâm của người nhà, y sẽ cho hắn; hoàng tọa huy hoàng, y sẽ giúp hắn ngồi vững; toàn bộ thiên hạ; y sẽ bảo vệ vì hắn.



Lời thề này, Thẩm Thanh Huyền sẽ dùng một đời để thực hiện.



Cố Kiến Thâm cười mà chẳng ừ hử gì, song tâm tình lúc này phải nói sung sướng cực kỳ.



Tựa như đứng trong vực sâu ngước nhìn một tia sáng, tuy rất có khả năng đó là ánh sáng phản xạ từ lưỡi đao sắc bén nào đó, nhưng nó mỹ lệ và rực rỡ vô hạn, làm người ta lòng say thần mê.



Xử lý xong vết thương, Cố Kiến Thâm lại muốn chép kinh Phật.



Sao Thẩm Thanh Huyền có thể để hắn tiếp tục khổ cực? Y bảo: “Bệ hạ để đó đi, giao cho ta là được.”
Thẩm Thanh Huyền nghi ngờ hỏi: “Có tâm sự sao?”



Cố Kiến Thâm đứng dậy, thân ảnh nhỏ gầy càng lộ vẻ cô độc trong đêm tối: “Không có.”



Thẩm Thanh Huyền đến gần hắn nói: “Vậy sao lại ngủ không được?”



Cố Kiến Thâm nhẹ giọng đáp: “Rất tối.”



Thẩm Thanh Huyền bật cười, trong lòng thì nghĩ: Suy cho cùng vẫn là trẻ con, vẫn biết sợ tối.



Y dịu giọng hỏi hắn: “Cần thần đốt đèn không?”



“Không cần.” Cố Kiến Thâm lại nói, “Quốc sư, ngươi có thể ở bên cạnh trẫm không?”



Thẩm Thanh Huyền đương nhiên đồng ý.



Cố Kiến Thâm vỗ vỗ bên cạnh: “Nếu không so đo, quốc sư có thể ngủ cạnh ta không?”



Thẩm Thanh Huyền sững sờ, chưa kịp phản ứng lại.



Cố Kiến Thâm lại nói: “Bên cạnh có người, thiết nghĩ có thể ngủ ngon hơn.”



Thẩm Thanh Huyền đi tới, ngồi bên mép giường bảo: “Bệ hạ ngủ đi, thần ở đây.”



Cố Kiến Thâm nhìn y, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hắn nói: “Trẫm ngủ, ngươi cũng đừng đi.”



Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn đang làm nũng, song vẫn thấy đau lòng: “Được.”



Cố Kiến Thâm nằm trên giường, cuốn chăn, giương mắt nhìn y.



Thẩm Thanh Huyền thương hắn còn nhỏ, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Ngủ đi.”



Cố Kiến Thâm nhìn một lúc, mắt nhắm lại, ngủ một giấc bình yên chưa từng có.



Tần Thanh sẽ không giết hắn, ít nhất là những năm này, y sẽ không giết hắn.



Thật tốt …



Trong màn đêm đen kịt vắng lặng, có người ở bên cạnh, thật tốt.



Thẩm Thanh Huyền vốn tưởng mình trông người này ngủ một đêm là đủ rồi, ai mà ngờ vừa trông liền trông ròng rã suốt năm năm.