Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 58 : Chẳng lẽ không có thần, Bệ hạ lại trắng đêm khó ngủ?

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Theo lý thuyết, triều thần bị bệnh là không thể gặp vua, sợ sẽ lây bệnh cho thánh thượng.



Nhưng lúc này Thẩm Thanh Huyền không thể không đến, đã trông nom hắn năm năm rồi, bất thình lình không xuất hiện, y sợ Cố Kiến Thâm hốt hoảng.



Mà ban đêm y vào cung là chuyện bí mật, đương nhiên không thể nhờ ai truyền tin, vậy nên mới đành kéo cái thân “bệnh nặng” đến đây.



Cố Kiến Thâm vội vàng đi tới, sốt ruột hỏi: “Sao lại bị bệnh?”



Thẩm Thanh Huyền vội vàng lui về: “Khụ … Bệ hạ đừng tới đây, coi chừng lây cho người.”



Cố Kiến Thâm nhíu mày, cầm tay y nói: “Trẫm không sợ.”



Thẩm Thanh Huyền còn lui nữa là lọt ra ngoài, mà bên ngoài thì lạnh lắm, y không thích ra đó.



Cố Kiến Thâm vươn tay áp lên trán y: “Sao lại nóng thế này.”



Thẩm Thanh Huyền phối chút thuốc cho mình, bệnh cũng thành thật, tuyệt đối không phải giả bệnh theo nghĩa thông thường.



Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi chờ đây, trẫm cho truyền thái y.”



“Không được!” Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói, “Nửa đêm canh ba, thần ở chỗ này còn ra thể thống gì!”



Cố Kiến Thâm lo lắng nói: “Vậy ngươi mau mau hồi phủ, trẫm bảo ngự y tới quý phủ …”



“Không sao đâu.” Thấy hắn quan tâm y, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy ấm áp vô ngần, y bảo, “Chút bệnh vặt mà thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe.”



Cố Kiến Thâm vẫn không sao yên lòng, Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Đêm nay thần không thể nghỉ ngơi ở đây, kính xin Bệ hạ thứ lỗi.”



Cố Kiến Thâm lại nói: “Ở lại đi, trẫm chăm sóc ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao mà được? Ngày mai Bệ hạ còn phải vào triều!”



Cố Kiến Thâm lo âu hết sức.



Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, trấn an hắn: “Bệ hạ, để thần về nghỉ đi, ngày mai có thể thần sẽ không vào triều, mong Bệ hạ thông cảm.”



Không thể vào triều? Cố Kiến Thâm sững sờ.



Thẩm Thanh Huyền sợ hắn lại lười biếng, tranh thủ phong kín đường lui: “Sức khỏe hiện giờ của thần, thực sự chịu không nổi gió lạnh sáng sớm.”



Cố Kiến Thâm không ghìm nổi nói: “Nếu không có quốc sư, vậy trên triều …”
“Trẫm sẽ tới.” Cố Kiến Thâm đáp.



Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt: “Thần chỉ lo sẽ lây bệnh cho người.”



Cố Kiến Thâm lại nói: “Sẽ không, thân thể trẫm rất tốt.”



Thẩm Thanh Huyền càng lo cho giấc ngủ của hắn hơn, vậy nên bảo: “Vậy thần xin đợi thánh giá.”



Ban đêm, Cố Kiến Thâm quả nhiên đến.



Thẩm Thanh Huyền cố tình cho lui hộ vệ, Cố Kiến Thâm tới vô cùng nhẹ nhõm.



Thực ra khi tới đây, Cố Kiến Thâm nghĩ rất nhiều, song nhìn thân ảnh suy trên giường, hắn lại không nhớ nổi bất kỳ điều gì.



Nếu có âm mưu, vậy cứ tới đây đi, khiến hắn triệt để hết hy vọng.



Nếu không có … Hắn muốn đến nhìn y, muốn ở bên cạnh y, muốn ngủ một giấc an lành.



Thẩm Thanh Huyền bắt chuyện với hắn: “Giường đơn sơ, uất ức Bệ hạ rồi.”



Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi còn đang bệnh, đừng ngồi dậy.”



Thẩm Thanh Huyền thích ý lười biếng, làm bộ ho khan mấy cái: “Mong Bệ hạ có thể thứ cho thần vô lễ.”



Cố Kiến Thâm ngủ, thính lực lại lan tỏa cực hạn, gần như nghe được tiếng trùng kêu chim hót khắp Tần phủ.



Rất yên tĩnh …



Không có tiếng binh khí áo giáp, không có tiếng bước chân cọc cạch, thậm chí không có tiếng tranh cãi khe khẽ của đám người hầu …



Rất thư thái rất thích ý, khiến cho hắn cực kỳ an tâm.



Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng xoay người, ngắm nhìn Thẩm Thanh Huyền đang ngủ say.



Mái tóc mượt mà của y tản ra như vẩy mực, thân hình thon gầy hơn trước đây, mặt mày vì bệnh mà lộ vẻ tái nhợt suy yếu.



Nhưng không sao che lấp được dung mạo tinh xảo của y, ngược lại còn tôn thêm nét nhu nhược do bệnh trạng …



Cố Kiến Thâm lẳng lặng nhìn, một luồng nhiệt khí khó diễn tả bằng lời bất chợt dâng lên từ khoang ngực, khiến trái tim hắn đập vội vàng hơn.