Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 59 : Hạnh phúc trước giờ chưa từng có

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Trong lòng Cố Kiến Thâm, Tần Thanh là người vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm.



Song vào giờ phút này, hắn lại phát hiện y không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cũng không nguy hiểm như hắn vốn nghĩ, bỏ đi tất cả kiêng dè, hắn nhìn thấy một dáng vẻ khác hoàn toàn của Tần Thanh.



Mỹ lệ, yên tĩnh, như quầng sương mù lạnh lùng, rất mỏng và rất nhẹ, mờ mịt và vô hại.



Cố Kiến Thâm bất giác duỗi tay, tuy không chạm được gì, lại giống như đụng phải thứ gì đó thật mềm mại.



Khóe môi hắn khẽ cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại.



Một đêm mộng đẹp, hôm sau Cố Kiến Thâm vẫn được Thẩm Thanh Huyền đánh thức.



“Bệ hạ?” Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng gọi hắn, “Nên dậy rồi.”



Cố Kiến Thâm mở mắt ra, trong tích tắc này, Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa sợ, hắn giống như một con sư tử vừa bừng tỉnh, ngay khắc sau sẽ bị hắn xé toạc yết hầu.



Song lực uy hiếp này biến mất rất nhanh, Cố Kiến Thâm lại lộ ra thần sắc dựa dẫm như mọi ngày: “Mấy đêm không ngủ nên ngủ hơi sâu.”



Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Thời gian không còn sớm, Bệ hạ vẫn nên trở về dùng bữa đi.”



Cố Kiến Thâm đứng lên nói: “Ừ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, trẫm đi trước.”



Thẩm Thanh Huyền toan đứng dậy, Cố Kiến Thâm lại đi tới nhét lại góc chăn cho y: “Đừng dậy, coi chừng lạnh.”



Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói: “Bệ hạ đi thong thả.”



Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Buổi tối gặp.”



Thẩm Thanh Huyền cũng cười theo: “Được.”



Cố Kiến Thâm đi rồi, tầm mắt Thẩm Thanh Huyền khẽ dời, nhìn về phía giường tối qua hắn nằm ngủ, trong đầu lóe lên sát khí ác liệt ban nãy.



Tiểu hoàng đế của y dường như không đơn giản như y tưởng?



Tính cảnh giác vậy mà cao thế sao?



Suy nghĩ kỹ lại, hai người ngủ chung một phòng năm năm, dường như sáng sớm đều là Cố Kiến Thâm tỉnh dậy trước tiên.



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, trong lòng mơ hồ nhận ra hình như mình xem thường vài thứ.



Bị bệnh chừng nửa tháng, Thẩm Thanh Huyền giả vờ như mình khá hơn một ít, chí ít không còn ho khan, ngặt nỗi vẫn còn hơi suy yếu.



Hạ triều, Cố Kiến Thâm đến thăm y: “Sao lại ra đây?”



Chưa bắt đầu vào đông, Thẩm Thanh Huyền phủ áo khoác lông dài, sợ lạnh cực kỳ.



“Luôn ngộp ở trong phòng cũng không tốt, thần muốn ra ngoài cho thoáng.”



Cố Kiến Thâm nhíu mày nói: “Uống thuốc chưa?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần uống rồi.”



Cố Kiến Thâm lại nói: “Thuốc này hữu hiệu không? Sao vẫn chưa thấy tốt hơn?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Hôm nay đã đỡ hơn nhiều, cho nên muốn ra ngoài hóng mát một lúc.”



Cố Kiến Thâm thử đo trán y, không nóng, man mát, mịn màng như ngọc lạnh.



Không biết vì lẽ gì mà trái tim hắn run ẩy, giọng nói càng thêm ôn hòa: “Trẫm ngồi với ngươi một lát.”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Được.”



Hai người trò chuyện câu có câu không, Cố Kiến Thâm ung dung thản nhiên nhắc tới việc trên triều, Thẩm Thanh Huyền lại tỏ ra mệt nhoài, không có sức để nghe.



Cố Kiến Thâm cẩn thận quan sát y, thấy giữa đôi mày y hiện ra nét mỏi mệt, nhân tiện nói: “Về phòng nhé?”



Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Mặt trời vừa lên, ngồi một lát nữa đi.”



Cố Kiến Thâm theo ý y nói: “Nếu thấy lạnh thì phải về phòng ngay.”



Thẩm Thanh Huyền miễn cưỡng nói: “Ừ.”



Cố Kiến Thâm thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu này của y, không nhịn được bảo: “Nếu mệt thì dựa vào người ta này?”



“Không cần …” Y vừa nói thế, Cố Kiến Thâm đã ngồi bên cạnh y, để y dựa vào người mình.



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.



Giọng Cố Kiến Thâm rất đỗi dịu dàng: “Khi còn bé trẫm hay dựa vào ngươi thế này, bây giờ cũng nên để ngươi nghỉ ngơi.”



Thẩm Thanh Huyền rất thích lồng ngực của hắn, nóng hổi mà quen thuộc, vô cùng ấm áp.



Mặc dù y giả bệnh, nhưng vì tăng độ chân thật, y cũng thực sự dằn vặt thân thể này, cho nên mệt mỏi không còn tí sức lực, có thể dựa vào ngực hắn là chuyện không thể tốt hơn.



Ban đầu Cố Kiến Thâm chỉ nhìn khu vườn đằng trước, dần dần, tầm mắt hắn thu lại, rơi xuống người bên cạnh.



Từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn của y, thấy mi mắt buông xuống của y, thấy đôi môi tái nhợt cùng bả vai thon gầy …



Thì ra y trắng ngần ấy, thì ra cơ thể của y nhẹ như vậy, thì ra eo y lại nhỏ cỡ này …



Cố Kiến Thâm đột nhiên hoàn hồn, cứng rắn dời tầm mắt.
Hắn hỏi ngược lại làm Thẩm Thanh Huyền rất bất mãn: “Bệ hạ không tin ư?”



Trong đôi mắt đen láy của Cố Kiến Thâm toàn là nhu hòa: “Trẫm tin chứ.”



Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Không tin ta đánh chết ngươi liền, nhọc công tốn sức nuôi ngươi hết năm năm, ngươi còn không tin ta, chẳng phải con sói mắt trắng sống sờ sờ đó sao!



Chắc có lẽ vì giận, buổi tối Thẩm Thanh Huyền lại khó chịu, tuy không còn sốt cao không lùi như hồi trước, nhưng vẫn chịu trăn trở dày vò.



Cố Kiến Thâm vốn ngủ rất cạn, thấy y động là hắn tỉnh ngay.



“Ngủ không được sao?” Hắn lại đây hỏi y.



Thẩm Thanh Huyền híp mắt nói: “Có hơi lạnh.”



Cố Kiến Thâm xốc chăn y lên, một trận gió lạnh luồn vào, Thẩm Thanh Huyền co rúm lại, bất mãn nói: “Bệ hạ định …”



Giây tiếp theo, một cái ôm nóng rực giữ lấy y, Thẩm Thanh Huyền ngậm miệng.



Cố Kiến Thâm ôm y hỏi: “Khá hơn chút nào không?”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Cố Kiến Thâm lại thấy sao mà nóng quá thể, hắn nhẹ giọng: “Ngủ đi.”



Thế này thì sao ngủ được!



Thẩm Thanh Huyền những tưởng mình tuyệt đối ngủ không được, kết quả … lời này xoay vần trong đầu mấy hồi, y đã ngủ say.



Ngủ rồi còn ngáy khe khẽ, Cố Kiến Thâm bị chọc cho phải nén cười.



Hắn cẩn thận ôm y, tâm tình tốt như chưa từng có.



Hắn không biết … không chắc chắn … cũng không dám biết, dám xác định.



Thế nhưng … hôm nay Thẩm Thanh Huyền đã mang cho hắn vui sướng vượt sức tưởng tượng.



Và cả ấm áp chưa bao giờ có.



Y thật lòng sao?



Y thật sự nghĩ vậy ư? Y thực lòng quan tâm hắn sao?



Cố Kiến Thâm không dám tin hoàn toàn, nhưng giờ khắc này hắn muốn đắm chìm trong sự dịu dàng ấy.



Thật giả hay sao hắn mặc kệ, hắn như một lữ nhân cô đơn đi thật lâu trong sa mạc cằn cỗi, dù nhìn thấy ảo ảnh cũng cho rằng đó là ốc đảo chân thực.



Thật tốt quá … Hắn dùng sức ôm Thẩm Thanh Huyền, cảm thấy thỏa lòng hả dạ.



Thẩm Thanh Huyền bị bệnh tròn vẹn một mùa đông, Cố Kiến Thâm cẩn thận chu đáo hầu hạ y.



Mùa đông này rất lạnh, kinh đô còn giáng tuyết lớn chưa từng đó, song Cố Kiến Thâm lại chẳng có vẻ gì là lạnh, hắn chỉ cần một trái tim nóng hổi, thế thì còn hữu dụng hơn là vô vàn áo bông.



Trong thời gian này, hắn im hơi lặng tiếng loại bỏ vài thế lực của Tần Thanh, mà Tần Thanh không hề có hành động gì.



Cố Kiến Thâm còn từng âm thầm theo dõi Văn Phi, phát hiện hắn căn bản không làm việc gì vượt làn.



Có lần hắn cố ý ban ngày lẻn vào Tần phủ, nghe cuộc trò chuyện của Văn Phi và Tần Thanh.



Tần Thanh chủ yếu hỏi tình hình mưa rơi các nơi, cùng với cây trồng sinh trưởng ra sao.



Văn Phi không hề nhắc việc trên triều, chỉ nói với y ít vấn đề mà Khâm Thiên Giám xử lý không được.



Càng nghe càng an lòng, càng nghe càng muốn nghe, đường đường là vua một nước, vậy mà hắn đứng trong đất trời ngập tuyết nghe suy tính lịch pháp suốt nửa canh giờ …



Khi trở về Cố Kiến Thâm hắt hơi một cái, dường như bị cảm lạnh rồi.



Hắn sợ bị bệnh không thể đi gặp quốc sư của mình, thành thử mau chóng uống thuốc, rồi phi ngựa cho mồ hôi nhễ nhại, xua đuổi hàn khí ra ngoài.



Thể chất tốt quả là phạm quy mà!



Kỳ thực Thẩm Thanh Huyền cũng hơi nghi ngờ.



Chuyện Cát Cảnh Sơn làm y âm ỷ hoài nghi Cố Kiến Thâm, hoài nghi đế vương thiếu niên này không tin y.



Chẳng qua y chỉ nghi ngờ chút chút thôi, vẫn chưa nghĩ quá nhiều, cơn bệnh lần này giúp y đánh bậy đánh bạ cởi bỏ một nửa khúc mắc của Cố Kiến Thâm, cho nên chút hoài nghi này cũng biến mất vô tăm.



Sau khi sang xuân, Cố Kiến Thâm bắt đầu lo được lo mất, sợ mộng đẹp hiện tại bị tàn nhẫn đánh nát.



Nào ngờ bẵng một thời gian đã qua bốn năm, Cố Kiến Thâm thành niên, Thẩm Thanh Huyền đã thành quốc sư chân chính trên ý nghĩa.



_____



Tác giả có lời muốn nói:



Bệ hạ tránh thoát một kiếp?



Ngọc giản cười không nói.



Chúng mình là người đứng đắn, mười tám tuổi bất mãn sao có thể yêu đương【 phất tay 】