Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 8 : Cố lên, tiểu hoa đào

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Chẳng lẽ hóa thành tiểu đồng Triêu Yên thì ngọc giản không nhận ra y nữa?



Thẩm Thanh Huyền vốn cảm thấy đầu óc ngọc giản này không dùng được, hiện giờ lại càng thêm ghét bỏ.



Nhưng y không muốn biến về diện mạo vốn có, dưới tình huống không áp chế tu vi, có rất ít người dám nhìn thẳng y; nhưng đã áp chế tu vi, còn lộ ra hình dáng ban đầu, dù bí cảnh Nguyệt Lạc không sập, y cũng không tiện hành động.



Trước kia lúc y chưa thành thánh, vì chuyện này mà sát giới không ít lần.



Y đứng bất động, Túc Vũ gọi y:



“Triêu Yên, mau đến xem!”



Thẩm Thanh Huyền thu lại tâm trạng đi theo, chờ chút nào, có lẽ có điều kiện gì đó chưa thành, chẳng hạn phải ở bao lâu trong bí cảnh mới được tính là “tiến vào”.



Túc Vũ phát hiện một bụi hoa xinh đẹp, hoa này dáng dấp thấp bé, không có cành lá, trông như mảng lớn tuyết trắng trải trên mặt đất, hút lấy ánh nắng sáng ngời, chiết xạ ra tia sáng trong vắt.



Túc Vũ nhìn chằm chằm chúng, nói:



“Tôn chủ đại nhân nhất định sẽ thích!”



“Tiểu tuyết hoa” thần thánh tinh khiết như thế, nhất định có thể khiến Tôn chủ yêu thích.



Thẩm Thanh Huyền cười, trong lòng lại nói: Tôn chủ ngươi không thích màu sắc đốt giấy để tang này đâu.



Túc Vũ tiếc nuối bảo:



“Thật muốn hái một ít về cho Tôn chủ.”



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Chúng ta vẫn nên chuyên tâm tu hành mới không phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”



Túc Vũ lập tức giữ vững tinh thần:



“Đúng! Triêu Yên hiểu chuyện hơn ta nhiều!”



Đại lão không muốn nhận lời khen ngợi này.



Bọn họ đang định đi, tiểu tuyết hoa “thuần khiết” kia đột nhiên nổi điên, móng vuốt sắc bén nắm chặt mắt cá chân Túc Vũ.



Túc Vũ hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.



Làm gì có tiểu tuyết hoa? Rõ ràng là một cự thú hung mãnh đang nhe răng nhếch miệng chờ bọn họ.



“Chạy mau!” Túc Vũ gấp giọng quát Thẩm Thanh Huyền, “Triêu Yên, ngươi chạy mau!”



Đại gia hỏa này sao có thể đánh thắng được! Nó đã bị bắt, không thể liên lụy thêm Triêu Yên.



Thẩm Thanh Huyền sao có thể chạy? Y nếu muốn xử lý thứ nhỏ bé này … ngay cả tay cũng chẳng cần động.



Nhưng đối với hai tiểu đồng như Túc Vũ và Triêu Yên, nó quả thật rất đáng sợ.



Nói tới cũng kỳ …



Thẩm Thanh Huyền rất buồn bực, mãnh thú này trông cũng phải cấp hai, sao lại xuất hiện ở lối vào bí cảnh?



Y áp chế tu vi, cảm giác cũng giảm theo, hơn nữa một con bọ nhỏ bé thế này với y mà nói chẳng khác gì so với tiểu tuyết hoa chân chính, cho nên không cảm nhận được từ sớm.



Chẳng qua nếu biết cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, vì dù sao Triêu Yên sẽ không cảm nhận được.



Túc Vũ còn tưởng Triêu Yên bị dọa không động đậy nổi!



Tuy nó bị bắt, mặc dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn cố lấy dũng khí thật lớn, móc pháp khí trong túi Càn Khôn, muốn tranh thủ thời gian cho Triêu Yên chạy trốn!



Những thứ Tăng Tử Lương đưa đều vô cùng tốt, nhưng dẫu có là thần binh lợi khí vẫn cần chủ nhân khống chế.



Dù Túc Vũ có linh lực thuần khiết, song kinh nghiệm thực chiến bằng không, đột nhiên đối mặt địch nhân cỡ này, phần thắng có thể bỏ qua không tính.



Có điều tiểu gia hỏa này cũng thông minh lắm, sau khi mãnh thú kéo nó tới gần, nó đột nhiên rút kiếm, không chút do dự đâm vào mắt mãnh thú!



Có dũng có mưu, tư chất tốt vô cùng, chỉ tiếc vẫn còn khá ngây thơ.



Tuy mắt là điểm yếu, nhưng loại mãnh thú này phần lớn chưa mở trí, sau khi bị thương sẽ càng thêm nổi điên, phát huy năng lực lớn mạnh hơn.



Lấy bản lĩnh Túc Vũ và Triêu Yên hiện tại, dù giãy được gồng cùm xiềng xích cũng chạy không được xa.




Tầng tầng đả kích rơi xuống, Túc Vũ rốt cục bạo phát.



Dù sao cũng đắc đạo trên Vạn Tú Sơn, tiềm lực vô tận.



Linh lực cuồn cuộn trong cơ thể nó, phá vỡ sự trói buộc của dây thừng.



Vương Vũ nhướn mày:



“Tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh đó!”



Túc Vũ tức giận nói:



“Thả cậu ấy ra.”



Vương Vũ căn bản không sợ nó:



“Ha ha, tiểu hoa đào, ta thấy ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”



Vừa nói xong, gã quất một roi về phía Túc Vũ.



Dù linh lực tinh thuần hùng hậu, nhưng đến cùng vẫn không có kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn nhờ vào sự ngoan cường liều lĩnh chiếm thượng phong.



Vương Vũ không muốn làm nó bị thương, sợ bán không được giá tốt, cho nên liên tiếp bại lui, dường như bị áp chế.



Lúc này Lý Chuẩn bóp cổ Thẩm Thanh Huyền, cao giọng nói:



“Có phải ngươi muốn nhìn nó chết không?”



Túc Vũ lập tức ngừng lại, trong mắt đều là lo lắng:



“Đừng làm cậu ấy bị thương!”



Vương Vũ nhân cơ hội tiến lên, một roi trói nó lại:



“Vậy ngươi thành thật chút cho ta!”



Túc Vũ trợn to mắt, con ngươi biến thành màu đỏ diễm lệ, bên trong đều là không cam lòng và hối hận.



Thẩm Thanh Huyền cảm thấy đã đến lúc.



Y đang định ra tay …



Bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, vốn là đêm đen như mực lại nhuộm chút đỏ thẫm, trong không khí vắng lặng phiêu tán mùi hương ngọt ngào khó thể diễn tả bằng lời.



Bọn người Vương Vũ và Lý Chuẩn ngưng thần đề phòng, nhìn khắp nơi:



“Ai … là …”



Chữ thứ ba còn chưa nói ra, yết hầu bọn hắn đều bị xé toạt, máu tươi phun ra, tầm mắt bọn hắn nhìn nhau đều là không thể tin nổi.



Một mảnh lá đỏ dính máu rơi xuống, thân ảnh trong gió lạnh âm u đáp xuống.



Tóc hắn đen như mực, da lại trắng như mây, khóe môi cong lên trông đa tình mà nguy hiểm.



Hắn xoay người, cẩn thận ôm lấy Thẩm Thanh Huyền, thấp giọng hỏi:



“Sao lại làm mình chật vật thành thế này?”



Giọng nói này sao mà lưu luyến uyển chuyển, tựa như tình nhân thì thầm bên tai.



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn.



Sao mắt biến thành màu xanh rồi?



Xấu quá chừng.



_____



Suy nghĩ của tác giả:



Cố Kiến Thâm: Thay đổi màu mắt thôi mà vợ đã không yêu ta nữa, rốt cuộc ngươi yêu ta hay yêu mắt ta?



Tôn chủ mặt lạnh lùng: Đôi mắt, màu đỏ cơ