Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 9 : Thế gian này cũng chỉ Thẩm Thanh Huyền nhận nổi hắn

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Người tới đương nhiên là Cố Kiến Thâm.



Dù hắn áp chế tu vi, nhưng ngoại hình không thay đổi … À, đổi rồi, đôi mắt xinh đẹp đổi màu rồi.



Thẩm Thanh Huyền hết sức bất mãn, nghĩ tới mình còn nhiệm vụ khen ngợi đôi mắt hắn, nhất thời càng thêm bất mãn.



Tán thưởng đôi mắt hắn, không ít hơn ba câu? Ha ha, một chữ cũng không muốn nói.



Trải qua chuyện này Túc Vũ đã cẩn thận hơn, đôi mắt diễm sắc nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, vô cùng đề phòng:



“Ngươi là ai?”



Ân nhân cứu mạng không nhất định là ân nhân cứu mạng, cứ nhìn đám người Vương Vũ Lý Chuẩn trước đó thì biết!



Cố Kiến Thâm mỉm cười, trắng trợn nói dối:



“Chào công tử, ta tới đón thiếu gia.” Nói xong liền nhìn tiểu đồng trắng mềm trong ngực mình.



Túc Vũ sững sờ:



“Là tới đón Triêu Yên ư?”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Ngay câu đầu tiên đã lộ tên.



Cố Kiến Thâm thuận đường nói tiếp:



“Đúng thế.”



Túc Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, trong mắt hoa đào ngập nước là một mảnh mờ mịt.



Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, chờ xem cái tên phía sau nói mò kiểu gì.



Cố Kiến Thâm từ tốn giải thích mạch lạc:



“Triêu Yên là thánh tử gia tộc ta, do thể yếu nhiều bệnh nên đưa tới Vạn Tú Sơn an dưỡng.”



Túc Vũ bị lừa tới sửng sốt, nó nhìn sang Thẩm Thanh Huyền hỏi:



“Phải không?”



Thẩm Thanh Huyền muốn xem rốt cục trong hồ lô Cố Kiến Thâm bán thuốc gì, cho nên gật đầu đồng ý:



“Đúng vậy.”



Lần này Túc Vũ không chút mảy may nghi ngờ.



Hiện giờ nó không tin được người ngoài, nhưng vẫn tin tưởng Triêu Yên trăm phần trăm.



Cố Kiến Thâm bịa chuyện vô cùng hăng hái, tiếp tục nói:



“Hôm qua Tôn chủ báo cho tộc ta biết, thánh tử đã xuống núi rèn luyện, trưởng lão liền an bài ta đến chăm sóc thiếu gia dọc đường.”



Túc Vũ đã triệt để tin tưởng:



“Ra là thế …”



Thẩm Thanh Huyền suy xét, thấy thế này cũng được, vì thế ngầm đồng ý.



Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn tiểu đồng trong ngực:



“Thiếu gia, ta là Thanh Thâm, người hầu của ngài.”



Đế Tôn Cửu Uyên của Tâm Vực là người hầu y?



Có thể, thế gian này cũng chỉ có Thẩm Thanh Huyền nhận nổi hắn.



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, thả giọng nói:



“Thả ta xuống.”



Tôn chủ đại nhân cũng nhập diễn rất nhanh, rất có phong phạm “Thánh tử”.



Cố Kiến Thâm rũ mắt:
Thẩm Thanh Huyền muốn coi Cố Kiến Thâm có thể giả vờ tới khi nào …



Túc Vũ thật sự mệt muốn chết, sau khi thu xếp ổn thỏa không lâu nó liền rúc vào trong túi ngủ thiếp đi.



Dưới ánh trăng sáng, hai vị đại lão đỉnh cấp đương thời ngắm nhìn nhau.



Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước:



“Bệ hạ quả là lịch sự tao nhã, lại có thời gian rảnh tới bí cảnh nho nhỏ này du ngoạn.”



Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường nhìn y:



“Tôn chủ thật sự không hiểu vì sao ta đến ư?”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:



“Chẳng lẽ thật sự tới tìm một vị thánh tử?”



Cố Kiến Thâm lặng yên nhìn y, qua một lúc mới đáp:



“Có thể.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn:



“Có thể?”



Cố Kiến Thâm nói:



“Ta nghĩ, thánh tử ở nơi đó, rồi ở nơi kia, ta tìm một lúc là có.”



Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, không nói gì nữa.



Đối mặt lối suy nghĩ điển hình của Tâm Vực này, y nửa chữ cũng không muốn nhiều lời, dù sao tình huống trước mắt y không hợp nổi xung đột với Cố Kiến Thâm.



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Chắc hôm nay Bệ hạ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”



Cố Kiến Thâm khẽ cười:



“Đã mệt như thế, có mệt mỏi thêm cũng không hề gì.”



Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn chết cũng sĩ diện nên không bận tâm.



Một đêm không nói chuyện, đương nhiên hai người cũng một đêm không ngủ.



Thẩm Thanh Huyền tranh thủ nhìn ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ tiến vào bí cảnh kia đã biến thành màu xám nhạt.



Hoàn thành.



Là thời gian ở lại đây hay vì nguyên nhân nào khác?



Thẩm Thanh Huyền dùng khóe mắt lườm Cố Kiến Thâm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.



Y đang suy tư, ngọc giản tích tụ được chút lực lượng lại bắt đầu gây chuyện.



“Thứ tám, để Cố Kiến Thâm ôm ngươi một cái.”



“Bổ sung: Phải thực hiện ở trong bí cảnh Nguyệt Lạc.”



Liên Hoa Tôn Chủ dù núi lở cũng bình tĩnh: “……”



Hiện dòng chữ này xong, ngọc giản cảm thấy mình sống không được lâu nữa, dứt khoát tắt ánh sáng, trực tiếp nằm ngay đơ giả chết. =))))))))))))))))



_____



Suy nghĩ của tác giả:



Cố Kiến Thâm: Vợ thật ngạo kiều, không sao ta vẫn thích. (。’▽’。)♡



Tôn chủ: Mặt lạnh lùng.JPG ٩(๑`^´๑)۶