Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 55 :

Ngày đăng: 13:06 18/04/20


Sau khi bữa tiệc trong cung kết thúc, Thái tử lại trịnh trọng mời Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm tới Đông cung nói chuyện. Hắn còn lệnh cho Thái tử phi Chu thị ra chào hỏi Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm.



Đợi Chu thị lui ra, Thái tử mới cẩn thận nói, “Nhị đệ, Tam đệ, phụ hoàng nói rất đúng. Trước đây, tình cảm giữa các anh em chúng ta tốt đẹp cỡ nào? Ta chỉ mong chúng ta không càng ngày càng xa cách thế này.”



Tối nay, bị Cảnh Nam Thiên cảnh tỉnh, trong lòng Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm cũng biết Cảnh Nam Thiên sẽ không phế bỏ Thái tử. May mà lúc trước bọn họ cũng chiếu cố tới tình anh em và không gây ra chuyện gì với Thái tử nên hiện giờ mới có thể an tọa tại kinh thành.



Nhận thấy Thái tử quả thật có ý muốn tình cảm anh em trở lại thân thiện hữu hảo như xưa, Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm cũng bằng lòng thân thiện hữu hảo. Ba anh em nói chuyện được một lúc mới khôi phục lại không khí thân mật ồn ào trước đây.



Từ Đông cung đi ra, Cảnh Thế Đan lập tức trở về phủ Huệ vương. Đợi tới lúc Quý Bố tới gặp, hắn liền đem chuyện vừa rồi kể cho gã nghe. Cả người toát mồ hôi lạnh, Quý Bố nói, “May mà Huệ vương điện hạ vẫn luôn đối xử cung kính với Thái tử và kiên quyết không cưới Thân Hàm Thu làm vương phi. Nếu không hôm nay ngài đã gặp chuyện không hay rồi.”



Cảnh Thế Đan cười nói, “Thân là hoàng tử vô binh vô tướng, cái dựa vào chỉ là một ý niệm của phụ hoàng mà thôi. Lúc này phụ hoàng có lẽ đang vui mừng vì mấy anh em chúng ta không phản lại Thái tử. Có điều, phụ hoàng cơ thể tráng kiện, ông ấy có lẽ còn ngồi ở ngôi vị hoàng đế hơn mười năm hai mươi năm nữa cũng không có gì lạ. Có phụ hoàng ở đó, chỉ cần chúng ta không gây ra chuyện gì là có thể an hưởng tôn vinh rồi.”



Quý Bố còn chuyện khác muốn hỏi. Gã cười nói, “Huệ vương điện hạ không phải đã xin được ý chỉ để cưới Tống Ý Mặc sao? Sao dạo này ngài lại không có động tĩnh gì vậy?”



Cảnh Thế Đan trả lời, “Tháng tư tới là lễ cập kê của Tống Ý Mặc. Bản vương muốn cầu hôn nàng ấy tại lễ cập kê.”



Dạo gần đây, được La phu nhân dạy dỗ, Tống Ý Mặc cũng học được một chút nữ công và một ít tay nghề nấu nướng. La phu nhân thấy Tống Ý Mặc chuyên chú học tập thì cũng rất vui mừng. Bà thấp giọng nói, “Con đã tới tuổi cập kê rồi, cuối cùng cũng phải lập gia đình. Mấy việc này nên học tập dần dần đi, về sau nhất định sẽ phát huy tác dụng.”



Hai người đang nói chuyện thì nhận được tin Tống Ý Bội đã tới. La phu nhân và Tống Ý Mặc vội ra ngoài đón rồi cùng Tống Ý Bội vào phòng nói chuyện phiếm.



La phu nhân nói với Tống Ý Bội, “Con hiện giờ đã là gái có chồng, không thể cứ một chút lại chạy về nhà mẹ đẻ được, rảnh rỗi thì qua thăm hỏi hầu hạ bố mẹ chồng đi, cũng phải quan tâm chăm sóc họ nhiều hơn một chút mới được.”



Tống Ý Bội kéo tay La phu nhân làm nũng, “Mẹ à, hai tháng rồi con không về, vậy mà mẹ chẳng nhớ con chút nào sao? Chẳng phải vì nghĩ A Mặc sắp làm lễ cập kê nên con mới về bàn bạc một chút xem nên tổ chức lễ cho em nó thế nào sao? Nghĩ lại thì trước đây khi bọn con tới tuổi cập kê, lúc đấy chị em con vẫn là tiểu thư của Hầu phủ nên lễ lạt cũng xem như long trọng. Lễ cập kê của A Mặc hiện giờ chỉ sợ sẽ có chút vắng vẻ thôi.”



La phu nhân nói, “Chuyện này con lo lắng quá nhiều rồi. Trước đây khi còn là tiểu Hầu gia, các mối quan hệ của nó cũng khá tốt đẹp và có không ít bạn tốt. Còn hiện giờ, cả ba chị của nó đang sống rất tốt, ba anh rể lại có quyền thế địa vị như thế, lễ cập kê của nó nhất định sẽ không vắng vẻ hơn so với lễ cập kê của các con đâu.”



La phu nhân nói xong, Tống Ý Bội cũng cảm thấy đúng. Nàng ta không khỏi nở nụ cười, “Nói vậy là con lo vô ích rồi?”



“Chẳng phải thế sao?” La phu nhân lại nói, “Con vẫn nên cẩn thận nghĩ xem nên tặng quà gì cho A Mặc đi!”




Niệm An thấy thế liền im lặng rút từ trong ngực ra hai bức tranh. Gã đưa cho Cảnh Thế Đan và nói, “Huệ vương điện hạ, ngài đưa cái này cho Vương phi xem đi, Vương phi sẽ hiểu được tâm ý của ngài, sẽ biết ngài vẫn ái mộ mình. Vương phi thấy vui vẻ thì tự nhiên sẽ theo ngài thôi. Chúc ngài may mắn!”



Cảnh Thế Đan vừa nhận bức tranh liền kinh ngạc hỏi, “Chẳng phải bản vương đã ném nó đi rồi sao?”



“Ngài ném đi nhưng tiểu nhân đã nhặt lại và cất đi đấy ạ.” Niệm An cảm thấy vô cùng tự hào về tài tiên tri của mình, gã không khỏi ưỡn ngực trả lời.



Cảnh Thế Đan vỗ vỗ bả vai gã rồi xoay người bước vào tân phòng.



Tống Ý Mặc đã tắm rửa và đổi sang thường phục. Lúc này, nàng đang nghiêng người đọc sách bên giường. Thấy Cảnh Thế Đan bước vào,trong lòng Tống Ý Mặc cũng có chút căng thẳng. Mặc dù trước đây quả thực đã từng giúp Cảnh Thế Đan thay y phục nhưng lần này nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.



Cảnh Thế Đan cười cười ngồi xuống bên giường. Hắn lấy bức tranh đang cầm trong tay đưa cho Tống Ý Mặc xem.



Tống Ý Mặc vừa mở ra liền thấy trong hai bức tranh đều là mình lúc 13 tuổi, trong đó có một cái là mặc nam trang, một cái là mặc nữ trang. Tống Ý Mặc không khỏi kinh ngạc chỉ vào hình vẽ mình mặc nữ trang và hỏi, “Cái này…?”



Cảnh Thế Đan chân thành dịu dàng trả lời, “Bản vương đã ái mộ nàng từ mấy năm trước rồi. Khi đó ta đã tưởng tượng dáng vẻ của nàng lúc mặc nữ trang, nửa đêm lại dậy vẽ bức tranh này và âm thầm cầu trời cho nàng biến thành con gái. Chẳng ngờ nàng đúng là con gái thật.”



Hai người ngồi sát bên nhau, cùng nhau xem tranh, cùng có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Tống Ý Mặc nghe được những lời tỏ tình này liền không tự chủ mà tựa vào vai Cảnh Thế Đan.



Cảnh Thế Đan ôm lấy eo Tống Ý Mặc và chăm chú nhìn nàng.



“A Đan, thiếp cũng ái mộ chàng!” Tống Ý Mặc cúi đầu thì thầm.



“A Mặc, cục cưng của ta, bảo bối của ta, đời này của bản vương đã có được nàng, thật không có gì đáng giá bằng!” Cảnh Thế Đan nói xong liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Tống Ý Mặc.



Muộn một chút, bên trong tân phòng sắc đỏ tung bay, trên giường thấp thoáng có hai bóng người, xuân ý vô hạn…



——HẾT——