Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


Thạch Khang mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng vì từ nhỏ đã theo cha và anh luyện võ nên thân mình trông khá chắc nịch, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với đám bạn cùng lứa. Lúc này, hắn cúi xuống nhìn Tống Ý Mặc và xoa tay với vẻ cực kỳ đắc ý, “Tiểu hài tử, cậu mà không đi theo tôi thì sau này nhất định sẽ hối hận.”



Tống Ý Mặc không đoán được Thạch Khang định đưa mình đi đâu nên mới nói, “Anh không nói rõ ra thì tôi không đi theo anh đâu. Phải biết là mẹ tôi có mỗi một đứa con trai là tôi, nếu có sơ xuất gì bà ấy nhất định sẽ khóc đến chết. Còn nếu không xảy ra sơ xuất thì sau khi trở về tôi cũng sẽ bị bà ấy nhắc tới chết mất thôi.”



Thạch Khang nghĩ thấy cũng phải. Hắn lắc lắc đầu rồi hạ giọng nói, “Tôi không nói lại được với cậu, thôi thì cứ nói trước cho cậu biết. Mặc kệ cậu có đi cùng hay không nhưng sau khi nghe được chuyện này thì không được nói cho ai khác, nếu không tôi mà về nhà nhất định sẽ bị ăn đòn đấy.”



Tống Ý Mặc vội vàng gật đầu đồng ý rồi cười nói, “Nói mau!”



Thạch Khang lúc này mới ghé sát vào tai Tống Ý Mặc thì thầm, “Lần trước Thái tử lĩnh một đội quân đi tiêu diệt thổ phỉ nhưng lại để trùm thổ phỉ chạy thoát không bắt được. Lần này Huệ vương đã tìm ra tung tích của trùm thổ phỉ kia và đã bày ra thiên la địa võng để chuẩn bị bắt sống hắn. Nhưng Hoàng thượng lo lắng cho Huệ vương nên truyền cha tôi vào cung và bảo cha tôi đi theo Huệ vương để giúp bắt trùm thổ phỉ. Cha tôi cho tôi đi cùng. Nếu bắt được trùm thổ phỉ kia thì tôi sẽ có được chút công trạng, còn nếu không bắt được thì cũng không bị tổn thất gì. Chẳng qua, tôi nghĩ tới cậu nên muốn cho cậu đi cùng, đến lúc đó cũng hưởng được chút công trạng mà thôi.”



Tống Ý Mặc kinh ngạc hỏi, “Chuyện truy bắt thổ phỉ này đã được giao cho Thái tử làm, giờ có tin tức của trùm thổ phỉ mà sao không giao cho Thái tử đi bắt nhỉ?”



Thạch Khang nói, “Nghe nói vì Thái tử phi qua đời nên Thái tử rất đau buồn và thời gian gần đây thậm chí còn không vào triều. Hoàng thượng thương xót ngài ấy và không muốn ngài ấy phải mệt nhọc thêm nên mới đem việc tiêu diệt thổ phỉ giao cho Huệ vương xử lý.”



Tống Ý Mặc vô cùng hoảng hốt. Lúc trước khi Thái tử dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa, thực tế thì mọi chuyện đều có cấp dưới lo liệu, hiện giờ đi truy bắt trùm thổ phỉ thì lại càng không phải tự ra tay xử lý, chỉ cần lấy tiếng là được, vì sao lại nói tới chuyện mệt nhọc hay không mệt nhọc ở đây? Rõ ràng là Hoàng thượng không muốn Thái tử lập công và muốn đem công lao này chia cho Huệ vương đây mà.



Vả lại, Hoàng thượng còn đặc biệt sai Thạch tướng quân giúp Huệ vương truy bắt trùm thổ phỉ, đây chẳng phải là ngầm đồng ý để Huệ vương và Thạch tướng quân lập công sao?



Tống Ý Mặc nhíu mày. Trong nháy mắt mà nàng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.



Thái tử phi của Thái tử Cảnh Thế Sơ chính là con gái của công chúa Trường Tín, em gái của Cảnh Nam Thiên.


Trên mặt Tử Hạ lộ ra ý cười không nén lại được. Nàng ta vừa nhìn Tống Ý Mặc vừa nói, “Trần tiểu thư tự tay làm điểm tâm và mang sang biếu phu nhân. Phu nhân đã giữ cô ấy lại ăn cơm và bảo mời tiểu Hầu gia tới tiếp khách.” Hi hi, Trần tiểu thư này đối xử rất thân thiết với người khác, tài mạo lại song toàn, nàng ấy nhất định sẽ gả cho tiểu Hầu gia rồi!



Tống Ý Mặc vừa nghe nói có Trần Song Ngọc đến liền nghĩ thầm: Cô ấy tới đây mà mình lại ra tiếp đón thì chỉ sợ làm người ta hiểu lầm. Giờ còn nhỏ thì không sao, đợi qua vài năm nữa cô ấy tới tuổi cập kê, nhỡ bị cô ấy hiểu lầm thì cũng không hay chút nào.



“Tử Hạ, ta còn có việc phải làm nên không qua đó được. Ngươi đi mời chị ba tới tiếp đãi đi!” Tống Ý Mặc dặn dò Tử Hạ một câu rồi xoay người rời đi.



Tử Hạ giật mình ngẩn ra. Nàng ta không biết phải làm sao nên đành đi mời Tống Ý Bội.



Tống Ý Bội nghe nói Tống Ý Mặc không chịu ra mặt tiếp khách thì không khỏi cười cười quở trách, “Tiểu quỷ này với Song Ngọc là bạn thanh mai trúc mã với nhau, chẳng biết từ bao giờ nó lại tránh né thế?”



Tử Hạ nói, “Mỗi lần Trần tiểu thư tới đây mà tiểu Hầu gia có nhà thì đều ra tiếp đãi cô ấy, giờ ngài ấy lại bỏ đi như thế, tôi chỉ sợ Trần tiểu thư nghĩ ngợi thôi!”



Tống Ý Bội nói, “Ngươi không cần phải nói thật. Chỉ cần nói tiểu Hầu gia có việc nên đi ra ngoài rồi thôi.”



Tử Hạ gật đầu đồng ý. Đợi Tống Ý Bội sửa sang xong, cả hai liền đi tới chỗ La phu nhân.



Sau khi trở về phòng, Tống Ý Mặc liền vội vàng thay đổi y phục. Nàng bảo Thanh Mai mang một đĩa điểm tâm lên rồi ăn qua loa một chút, sau đó gói lại mang theo bên người và nói với Thanh Mai, “Ta ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn. Nếu mẹ hỏi thì cứ bảo ta tới quý phủ của Thạch tướng quân nhé!”



Nếu muốn ly gián mối quan hệ giữa Huệ vương và Khương quý phi thì chi bằng trước hết phải có quan hệ tốt với Huệ vương đã, có cơ hội tiếp cận thì mới có cơ hội xuống tay được. Ví dụ như đêm nay Huệ vương lĩnh quân đi truy bắt trùm thổ phỉ, nếu mình đi theo Thạch Khang, sau một hồi “chiến đấu kịch liệt”, tình cảm chiến hữu tự nhiên sẽ được tạo thành.



Tống Ý Mặc vừa nghĩ ngợi vừa lấy một cây đoản kiếm gài vào trong ủng, sau đó nàng mới gọi người chuẩn bị ngựa. Cũng không đem Đa Xuân và Trường Lộc theo, nàng một mình thúc ngựa đi tới phủ họ Thạch tìm Thạch Khang.