Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 7 :

Ngày đăng: 13:05 18/04/20


Trần Song Ngọc nghe nói Tống Ý Mặc không có ở trong phủ thì hơi thất vọng nhưng trên mặt cũng không lộ ra điều gì. Nàng chỉ vui vẻ nói cười với La phu nhân và Tống Ý Bội.



Lại nghe nói mấy ngày nữa La phu nhân cũng tới dự tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân ở Tô phủ, nàng ta liền thử hỏi, “Anh Ý Mặc có tới đó không ạ?”



La phu nhân cười nói, “Nó đương nhiên phải cùng ta tới đó rồi!”



Trần Song Ngọc nghĩ ngay tới tiểu thư của Tô phủ là Tô Lũ năm nay vừa tròn mười ba tuổi, là người có tài ăn nói làm người ta yêu thích. Ở yến tiệc lần trước, Tô Lũ còn khéo léo hỏi nàng về Tống Ý Mặc khiến nàng có chút ghen tuông. Anh Tống Ý Mặc trông rất khôi ngô và là người có trí tuệ nên đi tới đâu cũng có người thích. Giờ mà anh ấy tới Tô phủ thì Tô Lũ không chừng sẽ tìm cách gây sự chú ý với anh ấy cũng nên. Không được, mình cũng phải kiếm một cái thiếp mời đi dự tiệc mới được!



Kỳ thực La phu nhân khá thích Trần Song Ngọc. Trong lòng bà luôn thầm than thở về việc Tống Ý Mặc không phải là con trai, nếu không, cưới Trần Song Ngọc qua cửa chẳng phải là tốt hay sao?



Mọi người còn đang nói chuyện ở nơi này thì Tống Ý Mặc đã giục ngựa tới phủ họ Thạch. Thủ vệ thấy Tống Ý Mặc liền vội vàng đi vào bẩm báo.



Thạch Khang nghe nói có Tống Ý Mặc tới thì không khỏi lẩm bẩm, “Tiểu tử này nói không đi giờ thấy hối hận nên vội tới đây chăng?” Hắn nói xong lại tự mình chạy ra nghênh đón Tống Ý Mặc.



“Thạch ca, tôi hối hận rồi. Tôi muốn theo anh lăn lộn với đời đây!” Tống Ý Mặc vừa thấy Thạch Khang liền trưng ra vẻ mặt tươi cười.



Thạch Khang kiêu ngạo ngẩng đầu nói, “Vừa rồi là ai nói đau đầu không đi hả?”



“Nào, Thạch ca một lòng đối xử tốt với tôi, tôi lại không hiểu được tình nghĩa thắm thiết thâm sâu của Thạch ca, tôi sai mười mươi rồi.” Tống Ý Mặc lại tươi tắn mặt mày trả lời.



Thạch Khang ngước mắt lên, khi thấy Tống Ý Mặc cười tươi như hoa và xinh đẹp như một cô gái, trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn. Không đành lòng cự tuyệt nàng, hắn xoa xoa mũi nói, “Được rồi, đừng làm nũng nữa, kẻo ta lại nổi hết da gà lên bây giờ!”



Tống Ý Mặc nghe nói thế thì biết Thạch Khang không còn so đo với mình nữa, nàng liền nhẹ nhàng thở ra và nói, “Đúng rồi, Thạch tướng quân có biết tôi muốn đi theo không?”



Lúc này Thạch Khang mới nhớ tới chuyện đó. Muốn dẫn Tống Ý Mặc đi cùng thì tuyệt đối không thể gạt phụ thân hắn là Thạch tướng quân được. Hắn xoa xoa tay rồi vuốt tóc một hồi mới nói, “Đi, ta đưa cậu đi gặp cha!”
Tống Ý Mặc cũng phản ứng ngay lập tức. Nàng hô lên, “Là trùm thổ phỉ! Mau tóm lấy hắn!” Nói xong, nàng liền rút thanh chủy thủ trong giày ra và đuổi theo gã áo xám.



Thạch Khang cũng lập tức hô lên,”Người đâu mau tới đây, trùm thổ phỉ ở chỗ nào, mau tới tóm lấy hắn!” Nói xong hắn cũng vội vàng đuổi theo.



Mấy thị vệ đã nghe thấy tiếng hô liền quay lại đuổi theo trùm thổ phỉ. Vì trước đó Cảnh Thế Đan đã nói rõ muốn bắt sống trùm thổ phỉ nên bọn họ không dám bắn tên.



Gã áo xám cuống cuồng nhảy lên bên cạnh một sườn dốc.



Đúng lúc Cảnh Thế Đan đuổi đến. Một tay hắn đã vươn về phía cánh tay gã áo xám. Gã áo xám giơ tay ngăn cản, thanh chủy thủ trong tay gã đã hung tợn hướng tới trước mặt Cảnh Thế Đan.



Cảnh Thế Đan nghiêng người né tránh thanh chủy thủ rồi nện một quyền vào mũi của gã áo xám, đánh cho gã nổ đom đóm mắt và đổ người về phía sau.



Tống Ý Mặc còn nhỏ, thân mình lại linh hoạt nên đã đến trước những người khác. Nàng múa may thanh chủy thủ xông lên đâm vào cánh tay của gã áo xám.



Gã áo xám rống lên một tiếng điên dại. Gã quét chân ngáng chân Tống Ý Mặc. Vừa lúc phía sau là sườn dốc. Tống Ý Mặc không lùi lại được, bị gã áo xám quét qua, nàng trượt chân ngã trên mặt đất rồi rơi xuống sườn dốc.



Cùng lúc đó, Cảnh Thế Đan lại phóng ra một quyền hướng vào đầu gã áo xám. Gã áo xám choáng váng ngất xỉu ngay tại chỗ. Cảnh Thế Đan không để ý tới gã áo xám mà ngồi xổm xuống rồi vươn cánh tay thon dài túm lấy Tống Ý Mặc. Độ dốc rất lớn, Tống Ý Mặc lại rơi xuống quá nhanh, Cảnh Thế Đan không kéo được nàng lên mà cả người lại bị kéo xuống. Chân hắn bị trượt xuống phía dưới. Đè lên trên người Tống Ý Mặc, cả hai lăn lộn một đường lao thẳng xuống sườn núi.



Sườn dốc khá dài. Khi hai người rơi xuống sườn núi, cẳng chân của Cảnh Thế Đan liền đè lên một vật mềm nhũn dài dài. Vật này ngóc đầu lên cắn Cảnh Thế Đan một miếng rồi nhanh chóng chạy mất.



Dừng lại trong tư thế lăn xuống, Tống Ý Mặc vừa vặn nằm sấp trên người Cảnh Thế Đan. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một con rắn có hai màu đen trắng đang trườn về phía cách đó không xa và biến mất trong bụi cỏ.



Lúc này, trời đã xâm xẩm tối