Mưu Sắc
Chương 40 : Nhớ lại chuyện cũ
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
Lê Thấm không biết Mộc Tử Ảnh lại có thể cẩn thận dịu dàng mà đối đãi với một người như vậy. Đại khái là do thấy mấy ngày gần đây nàng gầy đi không ít, Mộc Tử Ảnh và Triệu Ly thu dọn lại phòng bếp trong Tuyệt Trần cung đã vài năm không có dùng đến, thậm chí còn sai Triệu Ly đến phủ nội vụ lấy một ít nguyên liệu nấu ăn.
Lê Thấm cầm bát khảm mặc ngọc, nhìn chè hạt sen hoa quế nóng hôi hổi bên trong, đôi mắt lóng lánh mềm mại.
Ba bữa trong ngày của Tuyệt Trần cung từ trước tới giờ đều do cung nữ chuyên môn phụ trách đem đến. Tự nhiên gần đây lại nghe nói quốc sư đại nhân phái người đến phủ nội vụ lấy nguyên liệu nấu ăn, trong lòng mọi người buồn bực đến cực điểm. Nhưng chuyện trong Tuyệt Trần cung đều không được lộ ra ngoài cho nên chúng cung nữ thái giám cũng không có lá gan đi tìm hiểu chuyện của quốc sư đại nhân, tất cả nghi hoặc đều cố nuốt vào trong bụng.
“Mau ăn đi, đừng nhìn chằm chằm cái bát ngẩn người như vậy.” Mộc Tử Ảnh xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
“Ừm…” Lê Thấm hấp hấp cánh mũi, vùi đầu ăn. Một bát chè hạt sen nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Mộc Tử Ảnh tiếp lấy bát không, chỉ chốc lát sau đã đem thêm một bát đầy tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nếu nàng thích ăn, về sau ngày nào ta cũng sẽ làm cho nàng ăn.”
Lê Thấm nghe nói đến đây suýt chút nữa bị sặc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Tử Ảnh, trước kia ta còn không biết, thì ra chàng cũng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon.”
Ánh mắt Mộc Tử Ảnh khẽ tối lại, cười nhẹ đáp: “Hàng năm đi ngao du bên ngoài, nếu muốn được no bụng, một số thứ cơ bản vẫn phải biết làm.”
“Vậy Triệu Ly kia dùng để làm gì?” Lê Thấm nói thầm một câu.
“Ha ha, bình thường vẫn đều là hắn đi mua hoặc tự làm, ta nhìn nhiều cũng tự nhiên biết.”
Lê Thấm ngốc nghếch há miệng thở dốc, hai mắt sáng lên, “Nói như vậy, chè hạt sen hoa quế hôm nay là lần đầu tiên chàng xuống bếp làm sao?”
Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp ừ, khóe miệng lại cong lên, “Ăn ngon không?”
Thấm, hơn nữa còn nghiêm khắc dọa nạt, hai tiểu thái giám liếc nhìn nhau liền để nàng vào điện. Mà lúc này, Lê Thấm ở cách Long Vân điện không xa chờ, một lòng thầm nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của phụ hoàng khi ăn xong điểm tâm.
Nhưng nàng không biết, chờ đợi mình sau đó, chính là Bích Diệp trong lúc vô tình nghe thấy hai người trong điện nói chuyện mà bị Kính Nhân đế hạ lệnh đánh chết ngay lập tức. Sau khi phát hiện có chuyện không thích hợp xảy ra, đang tính chuẩn bị chạy tới, Lê Thấm bỗng nhìn thấy vài bóng người, là hai tiểu thái giám đang kéo Bích Diệp đến cánh rừng phía sau.
Giờ khắc đó, Lê Thấm choáng váng, yết hầu giống như nuốt vào một tảng đá, một chữ cũng không nói nên lời. Nàng muốn xông lên, để phụ hoàng xử phạt hai tiểu thái giám kéo Bích Diệp nhưng sau khi nghe thấy tiếng oán giận của hai tiểu thái giám, Lê Thấm vội vàng bịt kín miệng, mở to mắt, nước mắt từng giọt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống. Bích Diệp đã chết? Đã chết rồi!
Nàng đã quên mình làm sao để kéo lê thân mình nặng trịch rời khỏi đó, nhìn Bích Diệp bị hai tiểu thái giám ném vào trong rừng, hai người đó rủa thầm vài tiếng, sau đó rời khỏi cánh rừng tìm cuốc đào một cái hố.
Lê Thấm mặt đầy nước mắt chạy tới, ôm thi thể Bích Diệp khóc òa, nàng không thể khóc to, không được khiến người khác chú ý. Vuốt bàn tay dần lạnh lẽo của Bích Diệp, Lê Thấm cắn chặt môi dưới, chạy tới Long Vân điện, nàng muốn hỏi phụ hoàng, vì sao Bích Diệp đưa điểm tâm tới cho ông lại bị xử tử! Nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào, đúng lúc đó nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên trong, lòng nàng trầm xuống, lạnh lẽo vô cùng.
“Hoàng thượng, vì sao phải giết chết người vô tội? Cùng lắm thì cho nàng ta ra khỏi cung là được.” Nhu phi vừa khóc vừa nói.
“Nàng ta đã nghe được những thứ không nên nghe, phải chết!” Thanh âm Kính Nhân đế lạnh lẽo dị thường, có vẻ hơi run rẩy, “Nàng ta là cung nữ bên người Thấm Nhi, trẫm không thể để hoàng hậu biết được việc này, tuyệt đối không thể! Chẳng lẽ phải để hoàng hậu biết việc trẫm luôn luôn lừa nàng ấy, còn muốn để nàng ấy biết sau này trẫm muốn đỡ Đằng Nhi lên làm thái tử?!”
Nhu phi ngậm miệng không nói, chỉ yên lặng khóc.
Lê Thấm che kín hai miệng lại, không thể nào hít thở được. Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thì thấy đĩa điểm tâm vung vãi rơi trên mặt đất ngoài cửa điện, còn có ít mảnh vỡ lẫn vào đó. Sau đó, nàng trốn ở bên ngoài cánh rừng nhìn hai tiểu thái giám đó nhân lúc đêm khuya, đào đất, ném
Bích Diệp vào, lấp lung tung một ít, sau đó chết lặng rời đi.
Lê Thấm đắm chìm trong ký ức, tơ máu dần dần che kín hai mắt.