Mưu Sắc
Chương 41 : Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
Càng đến gần đại lễ tế trời, dân chúng xôn xao bàn tán ngày càng nhiều, ở kinh đô không có gì có thể náo nhiệt và được chờ mong như việc này, cùng với đó là những thế lực ẩn giấu cũng rục rịch chuyển động. Tâm tình Lê Thấm có chút phiền chán, trong lòng luôn có dự cảm không tốt.
“Thấm Nhi, đến ngày diễn ra đại lễ tế trời, nàng cứ ở hành cung, lần này không cho phép chạy loạn, biết chưa?” Mộc Tử Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hai mắt chăm chú nhìn nàng, giọng điệu kiên quyết.
“Không phải chỉ có mỗi một lần ở Tường Vân tự ta không tuân thủ hứa hẹn thôi sao, chàng còn nhớ mãi không quên, thật là nhỏ mọn.” Lê Thấm khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lập tức thay đổi, nghiêm nghị nhìn hắn, dặn dò: “Đại lễ tế trời lần này không giống như lúc trước, chàng phải cẩn thận.”
Mộc Tử Ảnh khẽ cười một tiếng, “Yên tâm, có người còn lo lắng an toàn của ta hơn nàng cơ, ta cam đoan với nàng, trước khi đại lễ tế trời kết thúc, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể động vào ta.”
“Chàng nói người đó…là phụ hoàng sao? Sắc mặt Lê Thấm thoáng trầm xuống, “Phụ hoàng muốn chàng làm gì ở đại lễ tế trời lần này vậy?”
“Ta đã gặp mặt thái tử Lê Nhất, thái tử khí độ bất phàm, nhìn qua đã ẩn ẩn hơi thở vương giả, ta tin tưởng đại ca nàng sau này sẽ là một vị quân vương tốt, ít nhất cũng không kém hơn phụ hoàng nàng.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nghoéo môi một cái, đôi mắt lõe lên một tia sáng lạ lùng không thể nói rõ.
Lê Thấm thoáng nhíu mày, chuyện cũ ùa đến khiến lòng nàng chua sót. Phụ hoàng làm như vậy không khác gì tuyên bố với thiên hạ ngôi vị hoàng đế của người sau này chắc hắn sẽ truyền cho thái tử, những kẻ khác đừng hòng ngấp nghé. Nhưng, rốt cuộc đây là thật tâm của phụ hoàng hay vẫn là âm mưu tính toán của người?
“Ta càng ngày càng không hiểu nối phụ hoàng…” Lê Thấm vô lực mỉm cười, tươi cười mang theo vài
phân bi thương. Trước kia người nàng sùng bái nhất chính là Kính Nhân đế, nhưng đáng tiếc, năm năm trước nghe được những lời nói khó nghe kia, lòng nàng đã rét lạnh, từ khi đó, nàng bắt đầu dựa vào năng lực của mình mưu tính chuyện sau này, cũng bảo vệ những người nàng quan tâm không bị ức hiếp.
“Nhìn không hiểu thì không nhìn nữa, về sau nàng chỉ cần nhìn ta thôi, vừa thoải mái vừa tự tại.” Mộc
Tử Ảnh mơn trớn hai má nàng, con ngươi tràn đầy dịu dàng.
Cách đại lễ tế trời đúng nửa tháng chính là sinh thần của Tiết hoàng hậu. Tiết hoàng hậu không muốn phô trương lãng phí quá mức, chỉ sai người làm mấy bàn tiệc, mở tiệc chiêu đãi nhóm mệnh phụ cũng nữ nhi của họ vào trong cung ăn một bữa thanh giản. Phi tần hậu cũng từ ngũ phẩm trở lên đều được phép tham dự. Kính Nhân đế cũng cùng tham dự tiệc. Ở yến hội lần này Lê Thấm gặp lại Lê Vũ Hi, nữ tử này trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, khiến nàng tưởng như nàng ta đã thay đổi thành người khác.
Lúc đi ra ngoài, Lê Vũ Hi chợt cản đường nàng, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía nàng tràn đầy cầu xin còn có không cam lòng ẩn giấu sâu bên trong.
“Công chúa, xem như thần cầu xin người, hãy trả biểu ca lại cho thần. Từ giờ về sau thần sẽ không bao giờ so đo với công chúa, thần sai rồi, thần không nên so mình với người, thần nhận thua còn không đủ sao?” Nói xong đã bụm mặt khóc.
Bích Chi và Nguyệt Dung ở sau Lê Thấm một khoảng, tuy không nghe rõ hai người nói chuyện gì nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lê Vũ Hi, trong lòng cũng có phần nào thương tiếc, chỉ có Bích Chi là lạnh lùng nhìn xem.
Trong lòng Lê Thấm buồn bực, không khỏi cười xùy một tiếng, “Đường tỷ đang nói cái gì vậy, ta không hiểu. Ta khi nào thì so đo với ngươi, lại còn thắng thua nữa? Ta là tiểu công chúa được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái nhất, người nào có thể so sánh được? Còn về phần biểu ca mà ngươi nói, ta lại càng không hiểu. Ta mới chỉ gặp Hàn trạng nguyên ít ỏi có mấy lần, từ khi nào mà hắn thành người của ta hay không của ta, mà vì sao ta phải trả cho ngươi?”
Nước mắt Lê Vũ Hi ngừng rơi, u oán nhìn nàng, “Nếu không phải bởi vì công chúa, mấy ngày gần đây biểu ca vì sao lại đối xử với thần lạnh lùng như vậy? Hôn sự của chúng thần đã sớm được định đoạt nhưng các trưởng bối đột nhiên lại nghe được tin tức phong phanh ở đâu, bây giờ về việc này một chữ cũng không nhắc tới! Người liên quan đến tất cả việc này không phải công chúa thì là ai? Rõ ràng biểu ca có ý với người, đã cố tình từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta! Công chúa, bây giờ thần chỉ xin người bỏ qua cho thần, không cần cướp đi biểu ca, thần cầu xin người còn không được sao?”
Ngữ khí Lê Vũ Hi khó khi nào lộ ra ý tứ khẩn cầu như bây giờ. Nhưng Lê Thấm ngoại trừ cảm giác kì lạ thì không còn cảm xúc gì khác.
“Lê Vũ Hi, ngươi có phải đã tìm nhầm người rồi không? Bát tự của ta với Hàn Mộc Hủ không hợp, mà cho dù hắn có ý với ta, đó cũng là chuyện của hắn! Hơn nữa, ngươi không biết bây giờ ngươi buồn cười lắm sao? Cho dù giữa chúng ta thực sự có cái gì, đó cũng là tình chàng ý thiếp, liên quan gì tới ngươi?” Lê Thấm cười lạnh đáp, liếc nàng ta một lần cuối sau đó giống như chim công, ngạo mạn rời đi. Nàng kiêu ngạo tùy hứng, nàng không coi ai ra gì đó, người khác đối với nàng thế nào thì nàng
cũng đối với họ như thế.
Lê Vũ Hi không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng ngày càng xa dần của Lê Thấm, đứng thẳng một lúc lâu mới xoay người đi. Dù vậy bàn tay đặt trong tay áo vẫn khép lại rất chặt, cho đến khi yến hội chấm dứt cũng không buông ra.