Mưu Sắc
Chương 47 : Ảnh Tử thẳng thắn thành khẩn
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
Lê Thấm đứng ở cửa Tuyệt Trần cung, kinh ngạc nhìn nam tử đang vẽ tranh dưới tàng cây chằm chằm.
Dường như biết được nàng đã đến, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, khoát tay áo với nàng, “Thấm Nhi, ngây ngốc đứng ở cửa làm gì, mau lại đây.”
Lê Thấm cúi đầu đi qua, trong lòng có chút chua xót. Trước kia chỉ cảm thấy hắn cười rộ lên trông thật đẹp, tuy số lần hắn cười ít đến đáng thương nhưng giờ sau khi biết được chân tướng sự thật,nhìn nụ cười này, lại phát hiện trong nụ cười ấy có một loại đau xót từ trong xương không thể nào xóa sạch được, dường như đã sớm hòa cùng với máu thịt trở thành một thể.
“Tử Ảnh, chàng vẽ gì vậy?” khóe miệng Lê Thấm cong lên, cố gắng để nụ cười của mình trở nên tự nhiên hơn.
Mộc Tử Ảnh hạ bút xuống, đưa bức họa tới trước mặt nàng.
Sau khi Lê Thấm nhìn thấy hình vẽ trong bức họa, ánh mắt chợt nặng nề đau nhức.
“Môn…môn thần?” Lê Thấm khàn khàn hỏi, “Chàng luôn vẽ hình này làm gì vậy?”
Mộc Tử Ảnh kéo nàng xoay một vòng, rồi rơi vào lòng mình, cùng nhau cầm bức họa xem.
“Thấm Nhi, bức họa này nàng không nhớ sao?” Khuôn mặt Mộc Tử Ảnh nghiêng nghiêng, nhìn về phía nàng, trong mắt hàm ý cười, lại cất giấu một loại phiền muộn và mất mát không nói nên lời.
“…Biết, đương nhiên là biết! Đây không phải là bức họa bay tới khi ta đứng trên con đường nhỏ sao, bức họa đó giống y hệt bức này, lúc đó nó còn khiến mặt ta dính đầy mực nước!” Lê Thấm ra vẻ oán trách nói.
Mộc Tử Ảnh hơi khựng lại, sau đó lập tức cười nhẹ một tiếng, “Không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ chuyện này thế, đúng là tiểu nha đầu nhỏ nhen.”
“Chàng cũng đâu phải mới biết.” Lê Thấm hừ một tiếng.
Mộc Tử Ảnh cười cười, không nói.
Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc. Xung quanh thực yên tĩnh, lá rụng trên mặt đất vì cơn gió thổi qua mà phát ra những tiếng sàn sạt.
“…Có một số việc ngươi biết càng ít càng tốt.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp.
Trước kia khi làm việc này hắn tuyệt không tồn tại nửa phần băn khoăn, nhưng, nay không biết từ lúc nào, hắn đã dưỡng thành thói quen trước khi làm mọi chuyện đều nghĩ tới cảm nhận của Lê Thấm.
Quả nhiên, mặc kệ bản thân đã bị thương sâu đến mức nào, nha đầu ngốc này cũng không thể buông bỏ Kính Nhân đế. Vì sao mấy người phụ nhân trong cung có thể nhẫn tâm đến thế? Thấm Nhi luôn cho rằng mình đã mang mặt nạ rất dày rồi nhưng lại không biết mỗi người đàn bà trong hậu cung đều như thế, ngay cả…Tiết hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
___^^__^^___
“Mẫu hậu, phụ hoàng sao rồi?!”
Lê Thấm nâng làn váy, vội vàng chạy đến bên giường Kính Nhân đế.
Đôi mắt đẹp cuả Tiết hoàng hậu dừng trên gương mặt tái nhợt của Kính Nhân đế, đáp: “Lý thái y nói, bởi vì giận dữ công tâm, uống mấy thang thuốc sẽ từ từ khỏe lên thôi. Chẳng qua mấy ngày này làm việc quá mức vất vả.” Nói xong lại nắm tay nàng, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, “Chờ phụ hoàng con tỉnh lại, ta sẽ để Y Thủy đi gọi con, con cứ về hành cung nghỉ ngơi trước đi.”
“Mẫu hậu, nhi thần muốn ở đây chờ phụ hoàng tỉnh lại.” Lê Thấm nhìn Kính Nhân đế nằm trên giường chỉ trong nháy mắt thôi mà đã già đi rất nhiều, trong lòng dâng lên một trận khổ sở.
“Con ngoan, con có phần hiếu tâm này, mẫu hậu và phụ hoàng đều vô cùng vui mừng nhưng nếu con cứ ngốc nghếch ở chỗ này cũng chẳng làm được gì. Huống hồ…mẫu hậu cũng muốn một mình ở bên phụ hoàng con…” Tiết hoàng hậu nói một câu không rõ ý.
Lê Thấm không đoán được mẫu hậu luôn chín chắn sẽ nói lời này, vì thế nàng ngẩn ra rồi gật đầu rời đi.
Sau khi người đã đi xa, ánh mắt Tiết hoàng hậu chuyển lạnh lùng, nhìn về phía Lý thái y vẫn đứng yên một chỗ, uy nghiêm lộ rõ, lạnh lùng hỏi: “Lý thái y, ý của khanh là hoàng thượng trúng phải độc mãn tính, chừng một tháng rồi sao?”
Lý thái y vội vàng trả lời: “Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đúng là như vậy!” Sau khi Lý thái y chẩn đoán xong thì mồ hôi lạnh tuôn ra đầy người. Có thể thân cận với hoàng thượng thì ngoại trừ Lý công công cũng chỉ còn có vài vị phi tần được sủng ái ở hậu cung.
“Người đâu! Đưa Chu quý phi và Nhu phi áp giải đến chỗ bản cung!” Tiết hoàng hậu khí thế nghiêm trang nói.