Mưu Sắc
Chương 48 : Oan tâm ngôn (lời thật lòng)
Ngày đăng: 00:58 19/04/20
Hậu cung biến đổi, Chu quý phi và Nhu phi ngày thường được hoàng thượng sủng ái nhất bởi vì tham dự vào âm mưu mưu hại hoàng thượng mà bị Tiết hoàng hậu cho người nhốt vào lãnh cung điều tra.
Sau khi tỉnh lại Kính Nhân đế nhìn đỉnh màn màu vàng trên đầu mà ngẩn người, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Hoàng thượng, thẩm vấn đã có kết quả, là…Nhu phi.” Tiết hoàng hậu lại gần bên người ông, nói.
Kính Nhân đế cười khổ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, “Trẫm nên sớm nghĩ ra là nàng, nàng oán trẫm, trả thù trẫm.”
Tiết hoàng hậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt từ trên mặt của ông dời đi, không nói gì.
“Ngọc Nhi, nàng…có phải trong lòng cũng oán trẫm hay không?” Kính Nhân đế cầm tay bà, có chút vội vàng hỏi.
Tiết hoàng hậu cười cười, “Hoàng thượng nói đùa, thần thiếp sao có thể oán hoàng thượng được,
Hoàng thượng cho thần thiếp và Nhất Nhi vinh dự cao nhất, thần thiếp chỉ biết mang ơn mà thôi.”
Kính Nhân đế nhìn bà thật lâu, môi run rẩy, rốt cuộc vẫn không thể nói ra một câu, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, chậm rãi buông lỏng tay bà, từ tốn nói: “Đưa Nhu phi tới đây, trẫm có chuyện hỏi nàng.”
Tiết hoàng hậu lên tiếng “dạ” rồi lui ra ngoài.
Lúc này Nhu phi đã rút đi hết sự mềm mại dịu dàng của ngày xưa, cả người giống như nhúng vào nước đá, lộ ra tầng tầng ý lạnh, mắt ẩn chứa trào phúng nhìn Kính Nhân đế nửa nằm trên giường, thoáng phúc thân, “Thiếp gặp qua hoàng thượng.”
Kính Nhân đế thất vọng đảo qua khuôn mặt dịu dàng của bà, “Nhu phi, trẫm khiến nàng căm hận đến thế sao? Vì sao lại muốn hại tính mạng của trẫm?”
“Ngọc Nhi…” Trong lòng Kính Nhân đế nghẹn lại, khí huyết trong ngực chợt dâng lên.
Tiết hoàng hậu vẫn tiếp tục nói: “Dù hoàng thượng đối với ta có vài phần chân thật nhưng ngài quả thực đã tổn thương ta. Mỗi khi nhìn thấy ngài và Nhu phi ngọt ngào ân ái cũng một chỗ, ta liền hận không thể móc hai mắt mình ra!” Nói đến đây, bà liền chậm rãi đứng lên đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía ông, “Gả cho ngài chính là việc duy nhất khiến ta hối hận trong cuộc đời, vì ngài ta từ bỏ người nhà, nhưng cuối cùng cái mà ngài cho ta là gì? Phụ thân nói rất đúng, ngài căn bản không phải một phu quân, đáng thương cho ta không nghe lời phụ thân, kết quả nhận lấy quả đắng này. Cũng may ta còn có Nhất Nhi và Thấm Nhi, hai đứa nhỏ là tâm can của ta, nhìn Thấm Nhi gả cho phu quân, Nhất Nhi đăng cơ hoàng đế đó là hy vọng cả đời này của ta.”
Hai mắt Kính Nhân đế trừng lớn, tràn ngập tơ máu, bàn tay xiết chặt đệm giường, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“…Vốn, thần thiếp còn cho rằng sống qua ngày là tốt rồi, nhưng mà hoàng thượng ngài lại không muốn như vậy. Năm năm trước ngài nói gì với Nhu phi ở Long Vân điện, hoàng thượng so với ai đều rõ ràng hơn cả chứ?”
Kính Nhân đế thở mạnh một hơi, “Ngọc Nhi nàng … nàng biết? Nàng đã sớm biết? Nàng phái người theo dõi nhất cử nhất động của trẫm ở Long Vân điện?”
Tiết hoàng hậu quay đầu lại, mặt không chút thay đổi liếc ông một cái, “Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, thần thiếp đâu phải người nhàm chán đến mức đó, mấy lời tâm tình ngọt ngấy của hai người các ngươi ai muốn nghe chứ. Thần thiếp chỉ tò mò vì sao tính tình của Thấm Nhi từ ngày ấy bắt đầu thay đổi, vì thế điều tra một chút liền không cẩn thận tra ra, tuy không rõ hoàng thượng hôm đó đã nói những gì nhưng thần thiếp bất tài, tự mình cũng đoán ra được đại khái. Đáng thương cho Thấm Nhi của ta, tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đả kích thế này, hoàng thượng, ngài làm phụ thân quả thật là xứng chức.” Tiết hoàng hậu cười nhạo.
Cả người Kính Nhân đế run rẩy, ánh mắt bống trở nên trống rỗng, “Không…Thấm Nhi sao có thể nghe được…”
Tiết hoàng hậu đùa nghịch mấy khối điểm tâm trên mâm, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, khiến khối điểm tâm dập nát, giọng điệu lạnh nhạt, “Hoàng thượng, nếu ngài biết rõ chân tướng sợ sẽ tiếp tục hộc máu nhưng thần thiếp vẫn muốn nói. Ngày hôm ấy Thấm Nhi tự mình làm điểm tâm rồi sai Bích Diệp đưa đi, vì muốn ngài vui vẻ, đáng tiếc a…Thấm Nhi của ta đã thấy những gì lại còn nghe được cái gì a?”
Kính Nhân đế nghe xong lời này chợt phun ra một ngụm máu, vừa ho khan lại không nén nổi cười to:
“Thì ra trẫm đã sớm bị thê tử của mình chán ghét, cũng làm cho nữ nhi của mình thất vọng, Nhất Nhi sợ cũng đã sớm sinh lòng phòng bị, ha ha…ha ha a…Cả đời này của trẫm thật đáng thương thay, đáng thương thay! Khụ, khụ khụ…”
Tiết hoàng hậu chậm rãi lui ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa lại trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.