My Devil! Don&#39t Go

Chương 126 : Tài năng làm bánh của chito

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


– Yuki? Dậy đi Yuki. – tiếng Chito lại réo gọi tôi dậy từ giấc mơ…



Lần này lại là nằm mơ thấy mình được đưa đi tham quan cung điện của ma cà rồng… ầy… thật là kì lạ! Giấc mơ của tôi đang ngày trở nên quái dị hơn.



– Ừm… Chito?? Hôm nay tớ muốn nghỉ học. – tôi lèm bèm rồi lại ôm lấy cái gối ngồi ngủ.



– Yuki? Ngủ nữa hả? – cô nàng ra sức lay tôi. Nhưng trái với mong

muốn của Chito, tôi lại bị đẩy đến nằm dài ra giường, cả cơ thể yếu ớt

như cọng bún. Tôi lèm bèm:



– Hôm nay ở nhà làm bánh đi, vài ngày nữa Ren và Ajita về, chúng ta

sẽ ăn mừng thắng lợi của họ. – một lý do tuyệt vời để hôm nay tôi được

nghỉ học. Thật ra, tôi chỉ là nhất thời nghĩ ra điều này, không ngờ

Chito lại vô cùng hào hứng.



– Được đó! Được đó!! Mau lên! Dậy đi, tụi mình đi mua nguyên liệu. – cô nàng lại ra sức lay tôi.



– Ừ ừ… – tôi nói bừa vài từ lại chìm vào giấc ngủ.



Đừng trách tôi ngủ như heo, hãy trách Kurai ấy!!! Tối qua, viện cớ

tạo kết giới cho căn nhà mà anh ta ở đây đến hơn nửa đêm. (dù hôm qua

lúc cả bọn về đến nhà Ajita đã là nửa đêm ==”) Anh ta còn bảo nếu về

biệt thự của Ren thì không nói làm gì, ở đó cũng có cả một hệ thống bẫy, nhưng gia đình Ren đã phát hiện ra chúng tôi đang ở căn nhà đó, sợ rằng ông bố cáo già ấy sẽ không chịu buông tha mà đuổi theo đến.



Hơn nữa, anh ta rốt cuộc có suy nghĩ trước khi nói hay không? Trước

khi ngủ mà uống trà, anh ta muốn thức cả đêm cũng đừng lôi tôi và Chito

theo chứ! Nhờ anh ta mà đêm qua tôi trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại, quằn quại, quắn quíu trên giường đến gần sáng mới ngủ được. Mi mắt tôi bây

giờ đang mở không lên, nặng như đeo chì vậy.



Vậy Chito vẫn còn ngời ngời sức sống, năng lượng tràn trề như không bao giờ cạn. Thật ngưỡng mộ.



Ở cạnh Chito suốt, tôi lại có cảm giác mình là một người già… ngày

ngày chỉ muốn ngồi đan len đọc sách ngắm cảnh gì đó, cơ thể vô dụng, thể lực kiệt quệ… tự ti chứ!



– Này!! Dậy mau! – Chito dùng hết sức, nện gối vào tôi.



– Vâng vâng… – tôi lèm bèm rồi ngồi dậy bò vào nhà vệ sinh.



Đến lúc giật mình tỉnh lại đã thấy mình đang đứng cạnh Chito trong

siêu thị gần nhà Ajita. Tôi hoàn toàn không biết mình đã đến đây bằng

cách nào.



Ờ. Chúng tôi mặc kệ lời dặn dò của Kurai đi mua sắm. Tối hôm qua, anh ta rất kiên quyết a, cứ luôn miệng dặn đi dặn lại chúng tôi phải ngoan

ngoãn ở trong nhà, không được manh động, không được ló mặt ra đường.

Chúng tôi cũng chỉ gật gật cho có… chẳng thèm để tâm. Làm sao hai cô gái xinh đẹp đầy năng lượng như chúng tôi có thể ngoan ngoãn ru rú trong
cho Ajita, em vừa chạm nhẹ một cái, cánh cửa này đã nứt ra mất. Vậy nên, anh đến kiện chỗ bán cửa cho em…!



Sau những tình tiết gây cấn ở cổng nhà, cuối cùng tôi cũng đến được Tiffa.



Thay xong đồng phục tôi bước ra, nhìn bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn, thế này thì tuyệt rồi.



Những ngày mưa thế này, tôi rất rảnh rỗi a. Khách hàng ai cũng trú

mưa ở nhà, đâu có ai rảnh rỗi đến quán cafe ngồi ngắm mưa, vậy nên xem

như tôi không có việc để làm.



Tôi chui vào một góc nằm dài ra bàn ngủ.



Trong mơ, tôi thấy mình nằm gọn trên một đám mây nhỏ, trôi đi khắp

nơi. Đám mây này chạm vào rất thoải mái, vừa êm vừa mịm, giống mấy cái

bánh chúng tôi vừa làm xong. Tôi nhìn xuống phía dưới, tôi đang rời khỏi đất liền, nhanh chóng đến một lục địa khác, không biết sao, trong thâm

tâm tôi nghĩ đây là lục địa trung tâm, nơi Ren đang ở. Tôi khẽ cười. Đám mây bay đến một con đường nhỏ, nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp.



Hai bên đường là những dãy nhà xây dựng theo phong cách mới lạ, nhưng cũng rất cổ kính. Cái mới và cái cũ phối hợp hài hòa nhìn thật trang

nhã. Con đường lát gạch đá đen hết sức sang trọng, khu này người người

tấp nập, trẻ con nô đùa, người lớn dạo phố, không khí hết sức tươi vui

và nhộn nhịp. Nhiều gian hàng mở ra dọc theo lối đi càng khiến nơi đây

trở nên thật vui vẻ. Tôi cứ trầm trồ khen ngợi, trên môi thường trực nụ

cười.



Phía cuối con đường là một công viên nhỏ, ở trung tâm có một đài phun nước khổng lồ. Những giọt nước rơi xuống như đang nhảy múa theo tiếng

nhạc từ đâu đó phát ra vang vọng khắp nơi. Tôi được thả xuống đây.



Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Trong dòng người tấp nập, tôi nhanh chóng

nhận ra một người… người con trai khiến tôi nhớ mong suốt mấy ngày qua.



Tôi thừa nhận, kể từ khi hắn đi, tôi rất nhớ hắn nên thường mơ thấy hắn.



Ren của tôi đứng đối diện tôi mỉm cười dịu dàng. Hắn tiến lại gần

tôi, trong khung cảnh nhộn nhịp lúc này, chỉ còn lại những hành động của Ren là thu vào tầm mắt tôi. Xung quanh, mọi thứ như đứng lại. Cả tiếng

nhạc cũng dần trôi đi xa.



Hắn khẽ cười đưa tay chạm má tôi, hơi ấm từ bàn tay hắn lan tỏa khắp mặt tôi. Tôi khẽ cười.



Ờ khoan, đang mơ thì làm sao có cảm giác thật như thế?!



Tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra có một bàn tay thật sự đang đặt trên má tôi.



(Còn tiếp)