My Devil! Don&#39t Go

Chương 127 : Tokio…

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Tôi mở mắt thì cái cảm giác một bàn tay áp trên má tôi vẫn còn. Tôi

liên tục chớp mắt. Ờ… tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tại sao nó vẫn

còn?



Tôi bật người dậy. Chỉ thấy Tokio đang ngồi trước mặt mình, dịu dàng

nhìn tôi, còn tay hắn ta còn đang lơ lửng ở vị trí má tôi lúc đang nằm.

Tôi tròn mắt nhìn hắn ta, Tokio cũng ngơ ngác nhìn lại tôi, nhưng nhanh

chóng rút tay về, làm như ban nãy hắn không lén lút làm gì, phì cười:



– Em dậy rồi? Ngủ ngon thật đấy.



Tôi bơ hắn ta, đưa mắt nhìn quanh, thấy cả quán không có ai, khách hàng chỉ có mỗi Tokio.



Bên ngoài, trời tối hù như ban đêm, mặc dù lúc này chỉ mới năm giờ rưỡi chiều. Mưa vẫn như trút nước.



Ở đây, không chỉ không có khách nào ngoài Tokio, mà là hoàn toàn

không có ai ngoài tôi. Chủ quán cũng không thấy tăm hơi. Dưới ánh sáng

mờ mờ ảo ảo thực thực hư hư, tiếng mưa bên ngoài càng đem đến sự tĩnh

lặng lạ thường. Không gian lúc này ở đây trở nên thật quái lạ. Tôi liền

đứng lên, bỏ chuyện tên này dám chạm vào tôi lúc ngủ sang một bên, thực

hiện một cách nghiêm túc nội quy của quán. Tôi sẽ xử lý hắn sau:



– Quý khách dùng gì?



– À… ờ… – tất nhiên hắn ta không phản ứng kịp thời, có lẽ Tokio nghĩ

tôi sẽ quay sang tát cho hắn vài cái rồi – Cho… cho ly cafe đen.



Tôi lạnh lùng quay bước vào trong pha cafe. Ánh đèn trên quầy hắt lên mặt tôi càng khiến nó trở nên lạnh lẽo đầy hàn khí. Trong lúc chờ nước

sôi, tôi đảo mắt một vòng quanh quán. Tokio đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi khó chịu lườm cho hắn ta một cái.



Nhận ra cái lườm của tôi, vậy mà Tokio chỉ phì cười. Ơ cái tên thiểu

năng. Tôi chẳng nên quan tâm, bây giờ nên nghĩ cách xử lý hắn mới đúng.



Liếc thấy khay đựng ô trong góc, bên cạnh chiếc ô màu trắng của tôi

là cái màu vàng của ai đó… mà theo tôi đoán là của Tokio, tôi nhếch mép.



Tôi đưa cafe cho Tokio, nói câu chúc quý khách ngon miệng nhạt tuệch, rồi lén lén lấy cái ô đó vào nhà vệ sinh.



Bên tay phải là cái kéo, tôi bung dù ra, bắt đầu cắt. Đầu tiên, cắt ra một ngôi sao nhỏ, tiếp theo là hình trái tim…



– Ý… Lỡ tay.



Là tôi cố ý lỡ tay cắt thành một con quái vật. Tiếp theo là bông hoa, nhưng nó đã sớm biến thành thảm họa. Và một đám mây thật to…




Tối, lúc tôi rời Tiffa về nhà, ngoài trời vẫn còn mưa, bà chủ quán la sát tiến lại gần tôi, tôi mỉm cười. Dạo gần đây bà ấy rất tốt bụng,

quan tâm đến tôi rất nhiều, thấy tôi cầm ô ra về, bà ta dặn dò:



– Về nhà cẩn thận. Đi đứng cho đàng hoàng.



– Vâng, cảm ơn… chị. – tôi cười toe toét rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.



Tôi đi dưới cơn mưa. Khung cảnh xung quanh thật mờ ảo trong mưa.

Những làn gió rít lạnh buốt. Tôi rụt cổ bước vội về biệt thự. Định đẩy

cửa bước vào nhà, nhưng mà đẩy mãi không được.



Tôi quên mất cửa bị hỏng. Tôi đành leo vào trong bằng… cửa sổ rồi đem treo cây dù lên, chậm rãi bước vào trong nhà. Căn nhà tối thui không có một ánh đèn nào. Tôi mở đèn rồi nhìn đồng hồ, bảy giờ tối. Tôi lớn

tiếng gọi:



– Chito. Cậu đâu rồi?



– … – hoàn toàn im ắng. Tâm trạng tôi trở nên nặng nề. Trái tim tôi như bị một quả tạ lớn đè lên.



Tôi hối hả chạy vào trong bếp. Căn bếp tan hoang, trứng, sữa, bột,

rau, củ,… cả bánh chúng tôi vất vả làm cũng rơi vãi lung tung dưới đất,

hoàn toàn lộn xộn. Trông thật sự rất dơ bẩn mà hỗn tạp. Cả trên tường

cũng dính đầy thức ăn. Tôi giật mình chạy khắp căn nhà. Đến cả hai phòng ngủ cũng cực kì lộn xộn, ra giường rách tươm, gối cũng lòi hết bông ra, chăn, màn,… cũng rách nát, riêng bàn trang điểm của Chito chi chít vết

nhơ, không biết rõ là thứ gì chằn chịt dính đầy.



Nhà vệ sinh cũng vô cùng bừa bộn, nước tràn lênh láng, gương cũng vỡ

tan nát. Mặt tôi khó coi hết sức. Cả căn nhà, ngoài trừ phòng khách vẫn

còn bình thường, thì tất cả mọi thứ đều rất kinh dị. Nhưng tuyệt nhiên

không thấy Chito đâu. Trong lòng tôi lúc này thật sự rất khó tả. Vừa lo

lắng cho Chito, vừa hoang mang, vừa cảm thấy cô đơn và lạc lõng, có chút hoảng sợ vì không biết ai đã phá hỏng cả căn nhà… là trộm cướp bình

thường, hay người của tổ chức G, hay người của gia tộc nhà Ren.



Đã từ khi nào, tôi quen với việc dựa dẫm vào người khác, quen dựa vào Ren, dựa vào bạn bè. Mà bây giờ, Ren đang ở lục địa khác, Chito thì mất tích. Tôi thật sự cảm thấy bản thân rất vô dụng, cũng rất bối rối không biết phải làm gì, chỉ biết gào tên Chito trong vô vọng… gào đến giọng

bắt đầu khàn đi. Mà cũng tự khi nào, một pháp sư đơn độc như tôi lại có

nhiều kẻ thù đến vậy. Bây giờ nhà mình bị đột nhập mà đối tượng tình

nghi thì nhiều như cá ở đại dương, vì sự mất tích của Chito, tôi càng

không có đủ bình tĩnh để suy đoán. Tôi chạy khắp nhà mở tung hết các cửa phòng, đúng lúc chạy xuống phòng khách định đá bay cửa sổ ra ngoài tìm

Chito thì nghe thấy tiếng ghịch cửa. Tôi giật mình, nép vào một góc.



Cánh cửa đã hư liên tục kêu lên những tiếng cạch cạch. Mưa đã tạnh khiến tiếng động này càng rõ rệt hơn.



Tim tôi đập ngày càng nhanh.