My Devil! Don&#39t Go

Chương 128 : Trộm cướp siêu cấp

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


~~ Huhu… dạo gần đây cmt ít quá, mọi người xôm xôm lên tí nào :((



Quốc Khánh nước nhà mà Mi cố gắng ở nhà viết chap đấy ọ :((



ủng hộ Mi tí đi :(( ~~



Tim tôi đập ngày càng nhanh, nhanh đến mức tưởng chừng như đã dừng lại.



Là ai… là bạn hay thù? Có phải đám người ban nãy quay lại hay không?

Bây giờ tôi không có phép thuật, bọn chúng có thể dễ dàng đập chết tôi

như đập một con kiến.



Đột nhiên, một giọng nói vang lên, khiến bao nhiêu nặng nề trong trái tim tôi từ nãy đến giờ bị bị sút bay mất hết:



– Chết tiệt cái cửa chết tiệt! Chết đi!



Chito bạo lực đá mạnh vào cánh cửa, rồi tức tối dịch chuyển vào trong nhà. Đột nhiên, cánh cửa… nó tự mở ra sau lưng Chito. Khuôn mặt cô nàng đen đi, quay lại liếc nó một cái rồi lại đá mạnh cho nó đóng lại.



Tôi chạy đến không chút lưỡng lự hay bối rối mà ôm chặt cô ấy vào

lòng. Chiếc ô trên tay Chito rơi xuống chân tôi nhưng tôi chẳng thèm

quan tâm nữa.



Chito đơ ra không hiểu tôi đang làm gì, nhưng cũng chậm rãi vòng tay

qua ôm tôi, càng ngày càng siết chặt, cô nàng nhẹ giọng hỏi:



– Sao thế?



– Không… không sao. – tôi đẩy cô nàng ra nhìn thẳng vào mắt Chito –

Chỉ là, chúng ta đến nhà tớ và Ren ở đưa Dragon đến đây ngủ cùng đi, để

nó một mình ở đó, tớ thật sự thấy không yên tâm.



– Cũng được, vậy tiện thể ra ngoài, chúng ta cùng đi ăn tối luôn. –

Chito không chút nghi ngờ gật đầu mỉm cười, rồi khoác tay tôi kéo ra

ngoài.



Tôi lẳng lặng đi theo Chito. Trong đầu đầy những suy nghĩ phức tạp.

Thật ra nói là đưa Dragon sang đây, nhưng ý định của tôi chính là sang

đó rồi viện cớ trời tối, ngủ lại luôn, không cần về đây.



Dù gì cũng đang là buổi tối, để Chito nhìn thấy căn nhà mình ở bị xới tung lên như vậy, dù có cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không

tránh khỏi lo lắng và sợ hãi, bởi không biết mục tiêu chúng đang nhắm

đến là ai.



Nhưng thật sự bây giờ… trên đường sang biệt thự, tôi không thể đảm

bảo là không có người theo đuôi, hay chúng tôi sẽ không bị đánh úp, nên

dây thần kinh tôi đang căng tột độ. Tôi cứ mải mê nhìn trước ngó sau nên chẳng để ý đến vẻ mặt kì lạ của Chito. Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ,

nhưng chỉ mím môi mà không hỏi gì.



Cho đến khi an toàn đứng ở cổng nhà, tôi bấm chuông chờ Dragon ra mở cửa thì sẵn tiện hỏi Chito:


Tôi bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Làn sương khiến ngọn

đèn đường trở nên mờ ảo. Tôi thở dài một hơi cũng lăn ra ngủ. Có lẽ hôm

nay sẽ không cần phải lo lắm. Bọn chúng chắc chưa nắm bắt thông tin

nhanh đến nỗi biết chúng tôi đang ở phòng này, hơn nữa ở bệnh viện chẳng lẽ an ninh lại không tốt, nên tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau, tôi và Chito đi học bình thường, Dragon vẫn nằm trong bệnh viện tịnh dưỡng.



Thật ra mà nói, tôi cũng chẳng muốn đi học, nhưng Chito nói hôm nay cô nàng có cuộc họp ban cán sự đành phải đi.



Họp gì họp mãi. Tính cách của Chito vốn không hợp với những nơi yên

tĩnh mà nghiêm trang như phòng họp. Và tất nhiên tôi cũng thế. Chính vì

vậy, tôi rút kinh nghiệm từ Chito, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ

dám nhận bất cứ chức vụ nào.



Chúng tôi đi học mà thật sự thấy mệt mỏi, nói đi học chi cho xa vời,

thật ra chỉ là lên lớp ngồi cho đủ mặt, cái lũ còn lại thì mặc sức quẩy

bất kể đang bị giáo viên lườm nguých đủ kiểu.



Tôi lại chuồn xuống sân sau nằm ngủ, nhưng trước khi đi tôi đã quan sát kĩ lưỡng trước sau rồi a. Sẽ không có ai theo tôi nữa a.



Lần nào tôi có ý định bùng học cũng toàn gặp xui xẻo. Lần trước gặp

Izumo, được cô ta cho vé máy bay miễn phí, còn vô cùng hào phóng đem tôi vào phòng y tế. Lần trước nữa gặp Ryuu, bị cậu ta quay mòng mòng như

dế, não tôi không kịp thích ứng, tôi vốn không quen đối phó với loại

người cao cấp như vậy. Vài lần trước nữa cũng toàn rước họa vào thân.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy số tôi xui thật!



Tôi nằm dài ra cỏ nhất thời thở dài một hơi. Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ, nếu không phải vì sự cố mấy ngày hôm nay, tôi đã bay thẳng

qua DW A1 để quẫy cùng tụi nó rồi. Haha… tôi rõ rành rành là thành viên

của WW A1, nhưng trong trái tim lúc nào cũng hướng về lớp người ta. Đúng là tội đồ! Bởi vậy mới không thể trách được khi tụi nó cứ lôi tôi ra

làm đối tượng bắt nạt.



Đêm hôm trước nhờ Kurai mà chỉ ngủ được vài tiếng, đêm hôm qua cũng

chật vật ngủ ngồi nên giấc ngủ không được trọn vẹn. Đối với một con heo

ngủ như tôi mà nói, thì có thể xem đây là cực hình! Chính là cực hình

a!!!



Vậy nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Tiếng chuông trường vang lên khiến tôi giật mình. Chuông hôm nay sao

thế, vang lên cứ như tiếng chuông báo tử ấy! Thật là giật cả mình.



Tôi ngồi dậy nhìn quanh, không có ai hết, tôi thở phào.



Mãi rồi có cảm giác mình như người nổi tiếng ấy, đi đến đâu cũng phải dè chừng đám paparazi, thật sầu não mà!



– Em ngủ ngon thật.



– Em ngủ ngon thật.