My Devil! Don&#39t Go

Chương 141 : Tiệc tân gia

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Tôi mang đôi giày nhỏ hơn chân mình đi bộ từ nhà đến đây cũng đã rất

kì công rồi. Cơ mà tại sao lúc vừa mang tôi lại không có cảm giác chật

mới chết!



Nói gì thì nói, chân tôi đã rất thảm rồi, bây giờ còn muốn chúng tôi leo lên tầng ba…?!!



Đặt bàn tại sao không đặt bừa ở tầng một mà phải leo lên tầng ba??

Tầng ba đã đành, còn không có thang máy, chúng tôi phải ngậm ngùi leo

thang bộ!! Là thang bộ đấy!



Chân tôi gần như run rẩy khi nghe bồi bàn bảo chúng tôi hãy đi thẳng lên tầng ba…



Lý trí ơi… giờ em ở nơi đâu? Chẳng lẽ tôi phải cưa chân nơi xứ người?!!



Vừa nhấc chân đau khổ định leo thang thì cả người tôi bị nhấc bổng

lên… nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đến nỗi tôi nằm gọn trên vòng tay

người ta hồi nào còn không hay không biết.



Đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu hoảng hốt! Thử nghĩ mà xem, bạn đang yên lành trên đất, hơn nữa là tinh thần đang hoảng loạn vì nỗi sợ cưa chân, thì đột ngột bạn phát hiện ra mình đang bay… cảm giác lúc đó thế nào…

tất nhiên là hoang mang cực độ.



Tôi liền vơ bừa lấy thứ gì đó xung quanh bám vào… hiện tại vẫn chưa

nhận ra mình đang ở đâu. Cho đến khi tay tôi chạm phải gò má nóng ấm của Ren.



Tôi liền giật mình nhìn hắn. Ren cũng đang nhìn tôi. Vì tôi đang bị

hắn bế bổng lên, nên khuôn mặt hai đứa hoàn toàn kề sát nhau. Chito biết ý mỉm cười và bảo với bồi bàn, khiến cậu ta suýt ngất:



– Anh có thể đi được rồi.



Bồi bàn cúi người một cái cũng ngoan ngoãn rời đi.



Tôi liền vòng tay ôm lấy cổ Ren, miệng lẩm bẩm:



– Sao lại bế em?



– Hai người cứ lên đó trước đi. – Ren mặt lạnh nói với Chito và

Ajita, còn bản thân vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế như cũ. Tôi

liền nuốt nước bọt, liệu hắn có thủ tiêu tôi không nhỉ? Nếu thật vậy thì tôi chết chắc, chân đang đau thì làm sao mà chạy?



Cơ mà hắn giận cái gì? Ban nãy trên đường đến đây vẫn rất ân cần tình cảm nắm chặt tay tôi, chính xác hơn là lồng tay mình vào tay tôi rồi

siết chặt. Cảm nhận được năm ngón tay của hắn khiến má tôi cũng nhất

thời đỏ lên… vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… tôi đã làm gì cho hắn giận chứ?!



Đợi Ajita và Chito đã rời đi, Ren mới thở dài nhìn thẳng vào mắt tôi:



– Bị đau tại sao không nói anh?



– Em… chỉ bị có một chút. – tôi lắp bắp, nhận thấy ánh mắt ngày càng

tức giận của Ren, tôi liền nhỏ giọng xuống, mà mặt cũng vô thức cúi

xuống – Một chút thôi mà… em chịu được.



– Em là đồ cứng đầu. Đừng để anh thu nhỏ em lại rồi nhét em vào túi
hơn. Lúc ấm lúc lạnh chạm vào chân tôi, thật sự khiến tôi thấy rất… rùng mình. Tôi chắc sắp không chịu nổi!



Rất lâu sau đó, hắn mới đứng lên, thở dài nói:



– Lát nữa dịch chuyển về thôi, em đúng là không thể tin được.



Không thể tin được gì cơ?



Hắn đẩy ghế tôi vào trong rồi mới ung dung đến ngồi chiếc ghế cạnh

tôi, hắn rung rung chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn rồi ngồi nhìn một lượt

Chito, Ajita và Dragon, hắn lên tiếng:



– Chito, là cậu cố tình đúng không?



Chito không nói gì, chỉ cười nhẹ hai tiếng.



Tôi trợn mắt nhìn nhỏ… thật không ngờ… không ngờ bạn bè lâu năm (lâu năm hồi nào) lại có thể bày mưu hãm hại tôi a!!!



– Cậu… sao lại…



– Hì hì… Hai người lãng mạn thế còn gì?



Muốn lãng mạn không? Tớ xô cậu ngã cầu thang để Ajita cõng cậu đến

bệnh viện?!! Đối với tớ mà nói thì khung cảnh đó hết sức lãng mạn a!



Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, nếu tôi làm như vậy không khéo đã phải đi bóc lịch chứ chẳng thể rảnh rang ngồi nhìn anh trối chết lo lắng cho Chito. Tôi chỉ biết căm phẫn bặm môi tặng thêm cái lườm đến cô bạn

‘đáng yêu’ của mình.



Một lát sau, thức ăn được dọn lên đầy bàn. Tôi liền ăn lấy ăn để

không hề kiêng dè, cũng không hề quan tâm đến người phục vụ đang trố mắt ra nhìn tôi, nhìn đến nỗi bị Ren lườm cho một cái rồi đuổi thẳng xuống

bếp, bảo không cần phục vụ nữa.



Tôi tưởng tượng mình đang nhai đầu những thành phần ngồi trước mặt và ngồi cạnh a… nhai nhai… nuốt!!



Ren không hề động đũa, chỉ chậm rãi bóc tôm bỏ vào chén cho tôi… cơ

mà cái động tác bóc vỏ con tôm cũng thật nho nhã quý phái, không khỏi

khiến tôi thấy tim mình lỗi nhịp. Gì chứ gì chứ! Là tôi đang thể hiện

thái độ nổi loạn, không thể chỉ vì cái tật hám trai ăn sâu vào máu mà

phá hỏng được!!



Ren hết bóc vỏ tôm rồi đến nhặt xương cá… Chito ngồi đối diện nhìn

chúng tôi mà khóe môi giật giật, hắc tuyến đầy đầu, trên mặt rõ ràng một dòng chữ “Không cần mình ra tay họ cũng tình cảm như vậy… thật khiến

người khác ganh tị…” Tôi sau đó nhìn sang Ren, thấy hắn như vậy cũng có

chút cảm động, bực tức liền bị xua đi.



Tôi mới thản nhiên gắp lấy thịt cá hắn vừa lóc xương đút cho hắn ăn.

Ren liền ngoan ngoãn mở miệng ăn lấy, khiến Ajita ngồi đối diện cũng cơ

mặt giật giật.



(Còn tiếp)