My Devil! Don&#39t Go

Chương 140 : Nhà mới!!

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Chito lát sau mới đến cùng Ajita, cô nàng cười tươi rói, hình như đã

có gì đó rất vui… nhưng mà tình hình hiện tại của tôi khiến nụ cười của

Chito phút chốc cứng đờ. Ajita đi bên cạnh cũng không khỏi cười gian…

thật là nhục nhã…!!



Tôi là đang ngồi trên đùi của Ren, bị vòng tay hắn siết ngay eo cứng

đờ. Còn hắn đang ngồi thoải mái trên ghế sofa với khuôn mặt hằm hằm tức

giận.



– Cậu… hết chỗ ngồi sao? – Chito cười cười hỏi tôi, tiến đến ngồi đối diện cái ghế của tôi và Ren.



– Quậy quá bị phạt đấy. – Dragon vẫn cầm tờ báo mà nói, bị tôi lườm cho một cái.



– Tớ… tớ… – tôi liền ấp úng giải thích nhưng bị Ren chen vào.



– Tôi còn định xích cô ấy lại. – Ren lầm bầm giọng đều đều mà khiến mặt tôi đỏ ửng – Cho khỏi táy máy tay chân.



– Em… cũng đâu có sao. – tôi liền lí nhí trả treo cãi lại.



– Nói gì đó? – Ren nhíu mày nhìn sang tôi.



– Không… không có gì mà. – tôi mếu máo ngáp dài.



– Em đừng có bức anh. – Ren nghiêng đầu mỉm cười, cái nụ cười khiến tôi sống dở chết dở… lại có cảm giác mình đang nguy hiểm a.



– Rốt cuộc bạn ấy làm gì vậy? – Chito mới không kiềm nổi tò mò mà hỏi Ren, cơ mà nhờ cái tò mò của cô ấy mà tôi lại bị lườm một cái sắc lẻm.

Thế là tôi liền lườm lại Chito.



– Nhảy xuống từ trên cao. – Ren nói mập mờ.



– Nhưng mà… – tôi lên tiếng chống chế mà chưa được nửa câu đã bị hắn chen vào.



– May là có tôi ở đó, nếu không thì vào viện mà cắm trại. – hắn nhíu

mày, tay siết nhẹ eo tôi… ý bảo cấm manh động… Tôi bị bắt nạt!!!



– Tớ không ngờ cậu đã ngốc còn thích chơi dại. – Chito đưa mắt khinh

bỉ nhìn tôi và ánh mắt cảm tạ vì đã cứu sống tôi cho Ren, sau đó mới bĩu môi thở dài.



Tôi không còn sức cãi nữa, lẳng lặng gục đầu lên vai Ren. Hắn mới lặng lẽ siết tôi vào người mình.



Nói gì thì nói… ngồi kiểu này rất là nóng!



Ren hỏi Ajita:



– Sao rồi?



– Một lát nữa họ sẽ đến. – Ajita cười nhẹ nói.



– Rốt cuộc hai người đang nói đến cái gì…? – tôi mới tò mò hỏi Ren.


Lát sau, Chito chui ra, đưa đồ cho tôi, liền nói:



– Cậu nhanh đi thay đồ, tớ sẽ làm tóc cho cậu.



– Ừm. – tôi gật đầu rồi nhìn quanh, thấy nhà vệ sinh liền chui tọt vào.



Sau một hồi quay qua quay lại, lăn tới lăn lui cùng Chito tôi đứng trước gương, nhìn một lượt hai đứa tôi mới mỉm cười:



– Giống quá.



Tôi mặc áo sơ mi gần như cụt tay màu xanh biển sậm, có vài hàng vải

trắng may đè lên tạo điểm nhấn, phối chân váy đen xếp ly hệt của Chito,

vì cổ áo sơ mi nên chiếc dây chuyền Ren tặng tôi sáng lấp lánh thoắt ẩn

thoắt hiện nhìn rất quyến rũ. Đi kèm một đôi giày chiến binh màu đen

đinh gai nhức óc, thêm một cái túi đeo chéo nhỏ nhắn mới có thể khiến

tôi trông nữ tính một chút. Nhưng phỏng cách của tôi bây giờ mà nói

chính là phối hợp giữa nữ tính và cá tính, chúng không nhấn chìm nhau mà còn làm điểm mạnh cho nhau nha. Chito thật sự rất tài năng ở khoản này

mà.



Tóc tôi cũng được cô ấy túm lấy một chùm buộc lại bằng một sợi ruy băng màu xanh biển sẫm cùng màu áo. Tôi liền trầm trồ:



– Cậu tuyệt thật!



– Tớ cố tình khiến tụi mình giống song sinh đấy! Thế nào? Xem nè. Tóc cậu buộc lệch bên phải, tớ bên trái. Kiểu phối quần áo cũng giống nhau

nữa. – Chito tít mắt trong gương.



– Đẹp! Vừa hợp với tớ vừa hợp với cậu nha.



– Hehe… Cậu thích là được rồi! Thôi chúng ta xuống dưới kẻo hai người kia chờ đến sốt ruột!



– Được. – tôi liền khoát vai Chito cùng bước xuống nhà, phóng thẳng lên phòng khách nhà tôi và Ren.



Ren và Ajita rất lâu đứng hình trước tụi tôi rồi mới khẽ hắng giọng:



– Đ… Đi thôi.



Tôi và Chito cứ cười khúc khích mãi cho đến khi đến nhà hàng. Thật sự thì… chúng tôi phải đi bộ, mà đôi giày này khiến chân tôi rất đau! Bởi

lẽ, chân của Chito vốn nhỏ hơn chân tôi.



Nhà hàng này có tên “Biển đêm.” Đúng như cái tên, chủ đề của nhà hàng này cũng chính là quang cảnh biển vào buổi tối, khiến tôi rất hài lòng

nha. Từ bên ngoài bước vào trong đã thấy những bãi cát vàng rực, tiếng

sóng biển rì rào lúc xa lúc gần vang lên bất tận, những rặng dừa cao

lớn, thậm chí tường và trần nhà còn được trang trí theo kiểu trời đêm

đen láy với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh.



Không tệ, không uổng công tôi chịu đau! Dù đau nhưng tôi vẫn cười khì khì cho có lệ… nhưng mà… hai người cũng ác quá đi!



(Còn tiếp)