My Devil! Don&#39t Go

Chương 139 : Ép hôn

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Cái gì mà “Không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ” vừa nghe tôi đã ngửi thấy mùi nguy hiểm a…



Ren kéo tôi ra vườn hoa… lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của nó, dù đã ở đây được khá lâu rồi. Một vườn hoa lung linh màu sắc, có con

đường lát đá dẫn vào trung tâm… còn có một cái hồ nhỏ, dưới hồ nước

trong veo, thấy được cả sỏi phía dưới đáy, thấy rõ những chú cá lớn nhỏ

đủ kích thước đang bơi lội tung tăng như đang đùa giỡn. Điều đặc biệt

khiến tôi chú ý chính là có một cây cầu bắc ngang qua. Hắn chính là kéo

tôi đứng ngay giữa cây cầu đó.



Hờ hờ… khen cho hắn biết chọn cảnh mà giở trò biến thái.



– Anh muốn làm gì?



– Hôn anh. – hắn tiến lại đứng trước mặt tôi, hơi cúi người để chiều

cao ngang bằng tôi, gác hai tay lên vai tôi, hai bàn tay sau gáy tôi đan vào nhau. Vì cánh tay hắn vẫn còn thẳng, nên khoảng cách giữa chúng tôi mà nói vẫn còn đáng kể, nhưng đủ để quan sát thật kĩ khuôn mặt đối

phương.



– Cái gì? Anh đừng có làm càn! – tôi phẫn nộ hét ầm lên.



– Em muốn Dragon chạy đến đây chứng kiến à?



– Anh… chỉ biết bắt nạt em.



– Khuôn mặt em lúc bị bắt nạt rất thú vị. – Ren nhếch mép… vậy mà tôi lại bị cái nhếch mép đó khiến cho toàn thân rã rời, tâm trí trống rỗng, ngu ngu ngơ ngơ mà mặt nóng ran.



– Không công bằng… – tôi lí nhí. Thật bất công nha, hắn từ năn nỉ

chuyển sang chế độ cưỡng ép, mà cưỡng ép bằng cái khuôn mặt đẹp trai đó

thì tôi… xác định là sẽ thua hắn. Chắc chắn sẽ dâng hết cho hắn… tên ác

quỷ!!! Đây mới đúng là bản chất của DW!!! Ren là một DW thuần chủng

không nhiễm bất cứ tạp nham gì!! Bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu hoàn hảo

đều tập trung hết vào hắn…



Tại sao chứ?! Ông trời a… ông đúng là thiên vị nha!



Tôi thản thốt than thở trong lòng…



– Không công bằng cái gì? Đối với anh mà nói, có qua có lại chính là

công bằng tuyệt đối. Anh cung cấp thông tin cho em, em chỉ việc hôn anh

một cái… mà hình như cái hôn này em còn hời chán.



– Hời cái… – đúng thật nha… Ầy… có trách thì trách tôi quá ngu, còn

hắn quá cao tay. Ờ nhưng mà sao tôi dễ dàng bị hắn dẫn dắt thế nhỉ? –

Không cần anh nói, chốc nữa em hỏi anh Ajita cũng biết.



– Ồ… – hắn im lặng một chút mới cười đắc ý – Em thông minh ra được một chút rồi. Ở bên anh cũng học hỏi được một ít nhỉ.



– Anh! Anh lại bắt nạt em! – tôi điên tiết lên!!!


– Anh giết em đi. Anh làm thế nào mà nó xuất hiện ở đây hay vậy?



– Nhà mình… anh vừa lắp camera khắp nơi để chống trộm. Tấm ảnh này là do anh chụp lại rồi rửa ngay lập tức, hơn nữa là rửa xong tấm ảnh liền

chui tọt vào đây.



– Anh thật là… cao siêu quá. Em hỏi thật này! Có việc gì anh làm không được hay không?



Ren không trả lời mà cười cười xoa đầu tôi.



– Anh cười cái gì?



– Biểu hiện của em rất chọc cười người ta.



Tôi lè lưỡi rồi đứng ngắm bức tranh thêm một chút.



– Yuki… – hắn đột nhiên dịu giọng gọi tôi – Anh… công bố hình này cho toàn thế giới nhé.



– Anh… điên sao?



– Anh xin lỗi nhưng anh đã làm rồi.



– Hả? – tôi trợn mắt quay qua nhìn Ren thì hắn đã phóng chạy mất – Này! Mau đứng lại đó cho em!!! Ren!!



– Haha… – hắn vừa chạy vừa cười, mà chân dài như hắn… một đứa chân ngắn như tôi đuổi theo bằng niềm?



– Anh… mau đứng… hộc lại…



– Anh không có ngu. – hắn ngoái lại cười tươi rồi chạy tiếp. Tôi vừa đuổi theo vừa thở hồng hộc.



Đến cầu thang, tôi chống tay lên thanh vịn bay qua nhảy xuống Ren.



Cầu thang nhà tôi thiết kế theo kiểu gấp khúc, nên tôi xem như chỉ cách hắn về độ cao và một ít khoảng cách.



– Ren. – tôi nhếch mép hét lên.



Hắn ngước nhìn thì trợn mắt lên:



– Em điên à?!!



Nói thì nói, nhưng hắn vẫn chụp lấy tôi một cách gọn gàng. Nghĩ lại

mới thấy tôi cũng liều thật! Tôi nằm yên trên tay hắn cười khì… nghe hắn chửi. Hắn lôi mọi thứ ra chửi nha… trên phương diện y học, sinh học,

vật lý học, khoa học,… mà mắng tôi… mắng đến nỗi tôi cũng không hiểu Ren đang nói gì… mà túm lại là hắn đang rất giận. Thế là tôi co người lại

nũng nịu với Ren.



Ơ tại sao nhỉ? Lúc đầu là tôi đang giận hắn mà?