My Devil! Don&#39t Go

Chương 138 : Không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


“Đừng quyến rũ anh… có được không?”



Được không cái gì chứ? Anh mới là người quyến rũ em cơ mà!!



Nhớ đến câu nói và khuôn mặt gần kề, sát với mình tối hôm qua… dòng kí ức lại ùa về nha…



Anh đè tôi xuống, ngay lập tức phủ người mình lên trên. Tôi không

hoảng hốt… không bàng hoàng… không hoang man… mà chính là cái cảm giác

tưởng như tim mình đã giết mình rồi.



Ở khoảng cách này, da anh trắng hơn, đôi mắt anh sáng hơn, chiếc mũi

anh cao hơn, đôi môi anh nhìn thấy kích thích hơn, vai anh nhìn rộng

hơn… hàng tá thứ khác tốt hơn!!



Mùi hương của anh nhanh chóng ùa vào mũi tôi thật sự khiến người ta

ngây ngất. Phía dưới lưng mình ấm ấm êm êm, nhưng không thể đào lỗ chui

xuống được, xung quanh không có khoảng trống, không thể bò ra được… chỉ

có thể mặt đối mặt với anh… thật sự còn cảm thấy kích thích hơn. Mặt tôi lúc này chắc đang đỏ như con gà tây.



Anh mới đưa mắt nhìn tôi chăm chú một hồi, thì tim đập như sắp chạy

ra khỏi ngực, tay chân bủn rủn như gãy nát, toàn thân hừng hừng lửa. Một câu của anh đã khiến toàn thân tôi bất động… ách…



– Anh hiểu rồi… nên đừng quyến rũ anh nữa… có được không??



Bởi mới nói, được không con khỉ!!!! Làm người ta tim đập chân run,

đến cơ mặt cũng xém biến dạng vì phải nhịn cười… ừ thì… dù có run thật,

nhưng ‘bị’ người tôi thích đè xuống… khoảng cách gần như vậy không khỏi

thấy vui nha.



Nói tôi biến thái cũng được… ai mà chẳng biến thái lúc đang yêu…?!

Anh cúi sát như vậy, nhất thời tôi còn nghĩ anh định hôn tôi… càng phải

nhịn cười. Nếu lúc đó anh có định hôn tôi thật mà thấy tôi ngoác miệng

cười, không phải rất phản cảm sao?



Nhưng mà nói gì thì nói, dạo gần đây tôi hình như có hơi bị ảo tưởng… lúc nào cũng chỉ biết tưởng tượng lung tung những chuyện chắc cả đời

này cũng không xảy ra.



Tôi liền thở dài nhìn sang anh. Ajita nằm co người lại một góc, không dám động trúng tôi, cũng không dám động trúng Dragon, anh nhỏ nhắn như

một con giun đang cố lách mình bò đi. (cách chị này ví von… thật là có

hơi…)



Tôi liền níu lưng áo anh, cố ra hiệu cho anh nhích sang tôi một chút, dù gì phần giường của tôi là vô cùng rộng lớn, vậy mà Ajita lại xoay

người rồi ôm chầm lấy tôi…



Ặc… tình huống gì đây?? Anh đang nhắm mắt, chứng tỏ đã ngủ rồi, nhưng anh vô cùng thoải mái luồn tay anh xuống đầu tôi, tôi liền nhích nhích

người tựa đầu lên tay anh, tay còn lại anh kéo eo tôi sát người mình,

tỉnh bơ gác chân lên chân tôi… Hình như tôi hoàn toàn đã bị xem là cái

gối ôm rồi…




– Hả? Chuyện gì vậy? Đi đâu? Không đi cùng nhau à? – tôi giật mình hỏi một hơi, tay lại vô thức giữ lấy cổ tay Chito.



– Hai người cứ về biệt thự trước, chúng tôi sẽ sang ngay.



Tôi nhìn một lượt bốn người họ. Dragon tỏ vẻ không quan tâm, Chito

cũng như tôi vô cùng ngơ ngác, trong khi Ren và Ajita lại nở nụ cười lưu manh bất hữu.



Dù không hiểu cái mô tê gì, nhưng cũng không thể phản kháng, tôi và

Chito bị bắt ép phải làm theo họ. Chẳng biết lại đang kín đáo bày trò

gì?



Khi tôi về đến nhà, thì mọi thứ càng mơ hồ hơn bao giờ hết khi căn

nhà đã hoàn toàn ngăn nắp, những thứ đã vỡ được thay bằng cái mới có khi còn hoàn hảo hơn cái cũ, cả căn nhà cũng rất sạch sẽ, không khí thoáng

đãng dễ chịu.



– H… Hả? Vậy là sao?



– Là vậy đó. – hắn nhún vai, còn Dragon ngồi lên sofa trong phòng

khách đọc báo. Ơ… rồng thì quan tâm làm gì đến tin tức từ thế giới của

con người và pháp sư??



– Vậy vậy con khỉ! Anh đã… dọn hết rồi thì còn bảo em cúp học dọn nhà làm gì? – tôi trừng mắt – Anh có ý đồ gì mau khai báo ngay!



– Anh làm sao dọn hết căn nhà này được. – Ren chậm rãi trả lời, trong khi tôi đang rất rất tò mò, hắn nhìn khuôn mặt hiếu kì cực kì khó chịu

của tôi càng thích thú mà tiếp tục kéo dài lời nói, còn trả lời đi đâu

đâu đó – Em sao lại khẩn trương như vậy?



– Anh trả lời vào trọng tâm đi. Anh và Ajita có ý đồ gì? – tôi bặm môi giật lấy cổ áo Ren mà nắm trong vô thức.



– Haha… thật sự em muốn biết? – Ren nắm chặt hai tay tôi đang đặt ở cổ áo mình, mà tôi muốn rút cũng không được!



– T… tất nhiên.



– Anh sẽ nói cho em… – Ren đột nhiên cúi đầu sát tôi – Tất nhiên phải có thù lao. Em định cho anh cái gì?



– Anh… anh đừng ngang ngược! Em tại sao lại phải…



– Không thì thôi vậy. – hắn gật gù quay lưng đi.



– Ren anh… anh được lắm! – tôi níu lưng áo hắn, tức tối giảy đành đạch lên như cá chết – Anh muốn cái gì hả?!



Ren liền quay lại, trên môi là một nụ cười gian. Hắn kéo tôi ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:



– Ở đây không tiện, không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ được.



(Còn tiếp)