My Devil! Don&#39t Go

Chương 137 : Đừng quyến rũ anh… có được không?

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Sau đó chúng tôi đến nhà Ren quyết đòi lại phép thuật cho Yuki. Ren

đã đưa ra một thỏa thuận khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng im lặng một hồi mới thấy được cái độ vô sĩ của hắn. Ajita vốn đã cười nhẹ từ lúc Ren

nói ra câu đó… anh ấy rất thông minh đã biết rõ Ren sẽ đem vấn đề đó ra

thỏa thuận, vì nếu đặt anh ở trường hợp đó, anh cũng sẽ nói như vậy.



Vậy là chúng tôi an toàn lấy lại được phép thuật cho Yuki không tốn

công sức, liền trở về khách sạn. Đứng trước bàn lễ tân, chúng tôi rất

khó xử… đúng hơn là bản thân tôi thấy rất khó xử, trong khi ba người kia phân phòng như đúng rồi vậy.



– Được rồi, tôi, Dragon với Yuki một phòng, hai người một phòng đi. – Ren lên tiếng, đồng thời báo với cô tiếp tân một tiếng là chúng tôi sẽ

lấy hai phòng.



– Không! Ba phòng! Ba phòng đi. – tôi liền hét lên đầy phẫn nộ.



Ở cùng Ajita gì chứ… tim tôi sẽ giày vò tôi đến chết! Mà buổi tối nằm cạnh anh, chắc chắn sẽ rất khó ngủ.



– Xin lỗi nhưng khách sạn chúng tôi chỉ còn hai phòng đôi. Một là căn phòng hai cô đang ở, và một là căn phòng kế bên. – cô tiếp tân cười

gượng… ờ… có cần phải vừa đủ hai phòng không thừa không thiếu như vậy

hay không? Số tôi đúng là nhọ nồi!!!



– Vậy hai phòng đó.



– Được ạ. – cô tiếp tân cười nói… có lẽ là đang thầm thở phào vì

không bị chúng tôi làm khó. Tôi cũng không nỡ làm khó cô ta. Nhưng chúng ta không thể đến khách sạn khác ư…??



Ajita nhìn tôi có chút gượng gạo, khuôn mặt anh hơi đen lại… hình như tôi đã làm gì đó sai…?



– Dragon… sang phòng tớ. – tôi nói với Yuki, hơn nữa là dùng vẻ mặt

“Cậu không cho nó sang phòng tớ, đêm nay tớ thả rắn vào phòng cậu!!”



– Tại sao?



– Ngủ ba người quen rồi, ngủ hai người tớ bị khó ngủ. – tôi chém bừa. Biết là cái lý do này rất củ chuối, ai ai nghe thấy cũng nghi ngờ, cũng biết ý đồ thực sự của tôi chính là không muốn ở hai mình với Ajita.

Hiểu ý đồ của tôi là vậy, Yuki là bạn tốt của tôi, ít ra hãy biết giúp

tôi một chút.



Ren và Ajita tất nhiên hiểu điều cơ bản này, vẻ mặt hai người đó như

hai cực nam châm vậy. Ren thì vui vui vì tối nay có thể tình thương mến

thương với Yuki mà không bị phiền. Trong khi Ajita có vẻ khá khó chịu

khi trong phòng xuất hiện thêm người thứ ba. Hy vọng anh đừng cho là tôi vì ghét anh nên mới không muốn ở riêng với anh.



Hai người tôi không muốn họ hiểu thì họ lại hiểu, đến cả cô tiếp tân

cũng cười cười đầy gian tà, trong khi cô nàng ngây thơ Yuki nhà tôi thì:



– Có sao? Cậu bị mất ngủ sao? Vậy thôi được rồi, để Dragon sang phòng cậu.


Ajita im lặng nhìn tôi, một chút cảm xúc gì đó vụt qua trong mắt anh, rồi nhanh chóng biến mất. Anh gật đầu:



– Anh xin lỗi. Anh sẽ ngủ ở sofa.



– Không… Em… em…



– Được mà được mà. – anh cười hiền xoa đầu tôi đầy cưng chiều rồi đứng dậy, thẳng đến sofa mà tiến.



– Ajita… anh cứ ngủ trên giường được rồi. – anh đừng có đùa nha… cái

sofa đó dài còn không bằng anh thì anh nằm như thế nào được?



Cái khách sạn này đúng là biến thái nha. Nơi dành để tiếp khách là

một cái bàn tròn, trên cái bàn là bộ tách trà với một bình hoa nhỏ rất

bắt mắt… Tuy nhiên… ghế là loại ghế đơn bốn cái đặt thành hình tròn…

thật sự chỉ đủ để ngồi, không thể nằm?? Ajita anh mà ngủ ở đó không nhẽ

anh ngủ ngồi ư? Thấy vẻ mặt lạ lạ của tôi, anh hơi mỉm cười trả lời

những câu hỏi tôi chưa cất tiếng:



– Không sao mà, anh có thể ngủ ngồi, skill ngủ ngồi của anh cũng

không tệ đâu. Dù gì trong khoảng thời gian ở tổ chức, anh chưa bao giờ

nằm thẳng người trên giường mà ngủ, chỉ có thể ngủ ở phòng thí nghiệm. – anh vừa dứt lời cũng đã ngồi xuống ghế.



Tôi đột nhiên cảm thấy thật xót xa. Cứ như tôi đã vô tình khơi dậy nỗi đau thời quá khứ của anh.



Chito ơi là Chito! Ngốc thì cũng vừa vừa phải phải thôi! Sao lại dành hết cái ngốc của người khác vào bản thân thế này… hức!



Tôi liền đứng thẳng người, một khí thế dạt dào kéo đến. Tôi hùng dũng như một con ngựa đá ra trận, cấp tốc chạy đến chỗ Ajita mà nắm lấy cổ

tay anh:



– Mau lên! Anh mau lên giường đi! Rốt cuộc anh hiểu câu em đã nói theo nghĩa gì vậy?? Em không phải ghét nằm cùng anh đâu mà!!



Ajita rùng mình một cái khi tôi chạm vào tay anh. Anh có hơi sửng sốt trước hành động của tôi, ánh mắt anh dao động rõ rệt, tôi nhân lúc này

kéo anh lên, lôi anh sang giường, nhưng không ngờ anh lại đè tôi xuống…

phải… là đè tôi xuống giường.



Môi anh như có như không nở một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng tôi.



Tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, hoàn toàn bất lực không thể chống cự. Môi anh mấp mấy vài từ:



– Đừng quyến rũ anh… có được không??



Anh lẳng lặng bò lên giường nằm xuống chỗ của mình, quay lưng lại với tôi… mà tôi thì trông thấy… tai anh đang đỏ lên.



(Còn tiếp)