My Devil! Don&#39t Go

Chương 136 : Ajita trở về

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Hỏi nhỏ là… sau truyện này các bạn thích Mi tiếp tục viết truyện viễn tưởng hay đơn thuần là tình yêu học trò thôi??



Góp ý cho Mi nhaaa



~~~



– Được rồi… chúng ta tiếp tục tiến hành việc lúc sáng.



Hắn vừa dứt lời, cả người tôi lại nóng bừng lên… hức… cái gì đây chứ? Tình huống này là tôi tự dẫn dắt Ren á? Sao tôi lại cảm thấy lỗi không

nằm ở mình? Chính là vì cái khả năng dẫn dắt của hắn quá bá đạo a.



Hằn đè tôi nằm ra giường, ở cự ly gần như thế này… quả thật khuôn mặt của Ren rất chi là… kích thích người nhìn, làm tôi cực thẹn nhắm tịt

mắt… mặt tôi bây giờ có lẽ là đỏ lắm a…! Thật là xấu hổ nha.



Tôi nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ. Cổ tôi cảm thấy một luồng khí nóng… ơ chẳng lẽ ngày này lại đến với tôi sớm như thế…??!!



Đợi sau khi luồng khí nóng ấy biến mất, thì có một thứ gì đó lành

lạnh ngay lập tức áp vào da tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình mà mở

mắt theo phản xạ… đứng hình…



Ren đã ngồi dậy từ khi nào, hắn còn đang ngồi cạnh tôi chăm chú quan

sát vẻ mặt tôi… chẳng lẽ từ nãy đến giờ là tôi đang lầm tưởng a…?



Tôi liền đỏ mặt ngồi dậy, liếc xéo hắn một cái thì thấy có gì đó thật bất thường. Tay tôi vô thức đưa lên chạm cổ, khi cảm nhận được gì đó

thì tròng mắt của tôi giãn ra một tí.



Tôi cúi xuống nhìn. Đó là một sợi dây chuyền bằng bạc rất đẹp rất lấp lánh a. Sợi dây chuyền bản nhỏ khiến cái cổ tôi càng thanh mảnh hơn,

mặt dây là hình một bông hoa nhỏ xen kẽ với chiếc lá mảnh mai, có một

viên kim cương đính vào sáng lấp lánh, thiết kế rất tinh xảo, từng đường nét một đều thể hiện được đây là tác phẩm của một nghệ nhân.



Tôi ngước nhìn hắn, Ren liền giải thích:



– Lúc sang đấy, anh có thấy nó ở một cửa tiệm ven đường, liền nghĩ ngay đến em.



Thật ra thì tận sau này hắn mới thành thật khai báo cho tôi biết,

trong lúc nghỉ ngơi ở khách sạn chờ mở cuộc họp, Ren đã trông thấy nó

trên một tờ báo, liền nghĩ đến tôi mới cấp tốc liên lạc với bên công ty

mà mua nó, hơn nữa còn là mua đấu giá nha, quả thật là sản phẩm có một

không hai trên thế giới do chính tay một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra.



– Em cũng có quà cho anh. – tôi cười toe toét phóng xuống giường chạy đi lấy hai cái cốc.



Mà lại tận sau đó tôi mới nghĩ đến việc này… thật ra tặng cốc tặng ly là hơi bị kị nha. Cái ly chẳng phải tượng trưng cho chia ly sao.



Ren nhìn hai cái ly mà cười dịu dàng một cái, liền ôm tôi vào lòng

xoa xoa đầu tôi… hì… cảm giác này rất là thích. Thế là tôi như một con
– Anh tất nhiên rất giận. – Ajita lúc này mới mở miệng nói, sau đó

anh nhìn thẳng vào mắt tôi – Nhưng anh không muốn em trông thấy bộ dạng

đáng xấu hổ đó của anh.



Tôi trợn mắt ngạc nhiên, đứng đó một hồi lâu chỉ nhìn anh chăm chú,

mà Ajita cũng chỉ lặng lặng nhìn tôi. Hình như mặt tôi có hơi đỏ lên…



– A… vậy… v… đi thôi.



Tôi lên tiếng trước, rồi bước đi. Anh gật đầu khẽ rồi sải bước dài lên đi cạnh tôi.



Tôi lại tiếp tục kể. Đến việc trên giường mình có thế chiến tôi cũng

kể ra luôn. Ajita liền phá lên cười không chút kiêng dè. Anh cười đến cả người run lên, liền xoa đầu tôi:



– Em ngủ hay thật.



– Tại hôm ấy em mệt quá thôi. Nhưng mà… đến cả việc phá nhà mình, anh cũng không thấy tức giận ư?



– Tất nhiên là có. – Ajita đột nhiên dừng bước, anh nhìn sang tôi mỉm cười – Vậy nên ngày mai, em nghỉ học đi chúng ta cùng dọn nhà.



“Chúng ta cùng dọn nhà…” câu nói này cứ văng vẳng bên tai tôi… thật

sự lúc này miệng tôi muốn rách ra luôn… phải nói là từ lúc Ajita cười

nói câu đó, đầu óc tôi đã treo lủng lẳng luôn rồi… trong khi miệng thì

cứ nở nụ cười ngờ nghệch.



Gì chứ… Ajita đúng là rất thần kì. Một câu của anh ấy cũng đủ khiến

tôi điên lên! Là tôi tự ảo tưởng hay dạo gần đây anh ấy rất dịu dàng với tôi…? Tôi có nên hy vọng một chút…? Bậy nào, bình thường anh ấy cũng

vốn rất dịu dàng, hơn nữa là tính cách dịu dàng đại trà. Ai anh ấy cũng

đối xử như thế… đó cũng là lý do tôi thích anh a. Tôi lại nhất thời thở

dài.



Cơ mà, dù dọn nhà là công việc nặng nhọc, nhưng hai từ “chúng ta” ấy

khiến tôi thấy rất… thích làm việc nặng đó. Có khi nhờ anh mà tôi có xu

hướng tự ngược mình không nhỉ?



Yuki không có ở sân sau, chắc là ở sân thượng. Thế là tôi lại kéo

Ajita đi mà tiếp tục huyên thuyên… thật không biết từ khi nào tôi có thể nói không ngừng nghỉ như vậy.



Quả thật cô nàng có ở sân thượng… hơn nữa… còn là đang ở cái tư thế rất chi là… khó có thể diễn tả.



Tôi vô thức nhìn sang Ajita thì anh ấy cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là mấy. Khuôn mặt cứng đờ lại, mà biểu cảm cũng rất là… ba chấm, chấm than a. Yuki à… cậu mạnh mẽ như vậy mà lại bị hắn đè ngay trong trường thì

thật là… đỏ mặt.



(Còn tiếp)