My Devil! Don&#39t Go

Chương 135 : Phép thuật trở lại

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


– Cậu không định đi lấy lại phép thuật cho Yuki?



– Tất nhiên là có rồi. – Ren đáp khẽ.







Chúng tôi đến biệt thự nhà Ren. Ba hắn đang ngồi ở phòng khách, cầm trên tay một tờ báo, khuôn mặt không chút cảm xúc, bên cạnh là ‘mẹ’ hắn đang chậm rãi gọt vỏ quả táo đầy ân cần.



Tất nhiên là vì chúng tôi vào đây có xin phép, bấm chuông đường hoàng nên họ chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi cả bốn đứa chúng tôi mặt hầm hầm bước vào ngồi đối diện ông ta.



Đột nhiên ba hắn xe nát tờ báo, vứt hến vụn lên bàn rồi gào lên:



– Mày muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết làm cái gì hả thằng khốn? Muốn thể hiện cho người khác thấy tao là một ông bố ngu dốt đấu không lại thằng con trai mình sao?



– Không hề. Đừng suy bụng ta ra bụng người. Tôi không có những suy nghĩ thấp kém như vậy.



– Vậy ý đồ của mày là gì? Sớm muộn gì tao cũng phải đưa cái tập đoàn đó cho mày quản lý, vậy tại sao mày lại phải giành giật nó từ tao?



– Từ khi nào mà ông quan tâm tôi nhiều đến vậy? Lạ thật. – hắn cười nhạt.



– Mày… hôm nay đến đây làm gì? Không phải để chọc tức tao chứ?



– Tất nhiên là không. Tôi muốn thỏa thuận với ông. – Ren cười cười ngã người ra sau tựa vào lưng ghế vô cùng thoải mái.



Ajita liền nhìn Ren với ánh mắt cảnh báo cẩn thận đừng để bị lọt vào bẫy của ông ta dễ dàng quá… nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc Ren định làm gì?



Hắn có thể cướp lấy phép thuật từ mẹ Ren để uy hiếp ông ta trả lại phép thuật cho tôi… nhưng hắn lại nói làm như vậy thật rất hèn, chẳng khác nào ông ta, nên cách này không khả thi.



Vậy rốt cuộc Ren nghĩ ra cách nào để uy hiếp hắn ta? Tôi đang rất tò mò.



– Cái chức chủ tịch tập đoàn, tôi nhường lại cho ông, chỉ cần ông trả phép thuật cho Yuki. – Ren chậm rãi nói ra câu này… cứ như thể hắn chỉ nói một câu bình thường “Đi ăn cơm thôi.” vậy.


Ren thấy tôi nhìn hắn chằm chằm đến sắp rớt cằm ra, liền cười khẩy, ơ ơ… so với Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn!! Hắn ngồi xuống giường cạnh tôi, tay hắn đặt hờ lên cổ áo:



– Thật ra thì… lâu quá không gặp… Có cần anh cho em nhìn một chút?



– C… Cái gì?



– Muốn không? – Ren tiếp tục giữ nụ cười khẩy trên môi… ách… thật là hại tim… tôi sắp chết vì tim đập quá nhanh.



– Không! Tất nhiên là không! – tôi bối rối gần như gào lên. Ren hoàn toàn thừa khả năng nhận ra sự chối bỏ bay biến đầy vụng về này của tôi a.



– Là không thể không muốn đúng chứ? – Ren nói, chất giọng rõ trêu đùa tôi.



Tôi cúi gằm mặt, vơ lấy cái gối che mặt mình lại. Tôi hận! Hận bản thân… đều phản ứng lại với mỗi tác động của Ren. Hắn chỉ mới nói vậy mà mặt tôi đỏ bừng rồi, cả người cũng nóng ran lên. Cứ ở cạnh hắn là tôi như bị sốt vậy… nhỡ một ngày nào đó não tôi bị nướng chín…



– Vậy ngày mai tụi mình về lại biệt thự?



– Ừ. – hắn gật đầu đáp, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn bắt đầu lấy khăn lau tóc. Tôi liền thở dài… thế là đánh trống lãng thành công… lần đầu tiên…



– Nhắc đến biệt thự mới nhớ… – tôi bước sang giật lấy khăn trực tiếp lau tóc giúp hắn – Lần trước đi ngoại khóa về, sao anh lại đưa em về kí túc chứ không về biệt thự?



– Kí túc riêng tư hơn, anh có làm gì em cũng không sợ bị Dragon nhìn thấy.



– … – tôi lại không biết nói gì hơn… nhưng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm.



– Em thật biết cách khiêu khích anh, lại nhắc đến vấn đề đó.



Ren cười nói. Cả ngườ tôi đột nhiên xoay 180 độ nằm lên giường hồi nào không hay… mà hơn nữa là Ren đang nằm trên tôi. Hắn cười khẩy:



– Được rồi… chúng ta tiếp tục tiến hành việc lúc sáng.



(Còn tiếp)