My Devil! Don&#39t Go

Chương 134 : Ren trở về…

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


~~ đáp ứng kì vọng của các nàng :) các nàng đừng trù ẻo Mi tội nghiệp lắm nhaaa :) ~~



– Một hai ba.



Tôi nằm trên cỏ chờ đợi… cơ mà cái đám này chỉ có tấn công thôi có cần lâu lắc đến vậy không? Để tôi chờ đến mỏi cả lưng.



Không lẽ trúng thực nằm lăn ra sùi bọt mép hết cả lũ rồi? Tôi liền

ngẩng đầu nhìn thì thấy… tấm lưng trước mặt khiến cả người tôi run lên.

Cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng tôi… tôi ú ớ nói không ra tiếng,

tròng mắt mở to đầy kinh ngạc, trên môi vô thức vẽ ra một nụ cười, không thể tắt.



Lúc này tôi mới lia mắt ra lũ con gái, tụi nó đứa nào đứa nấy mặt tái lại, trân trân nhìn người con trai đang đứng chắn trước mặt tôi.



– Biến đi. – chất giọng trầm ấm đó… vang lên. Tim tôi như nhảy cẫng lên.



Tôi lại nhìn người đó, cũng là lúc người đó quay người nhìn tôi. Ngay lúc này, cả thế giới như dừng lại. Âm thanh của gió cũng đang trôi dần

đi xa, cả mùi hương của những khóm hoa cũng biến mất, âm thanh hỗn tạp

của đám con gái kéo nhau bỏ chạy cũng xa dần… những gì tôi có thể cảm

nhận được lúc này chính là khuôn mặt và mùi hương quyến rũ của người con trai đó.



Miệng tôi vô thức cười toe toét. Nhưng trái ngược tôi, người con trai đó nhíu mày nhanh chóng tiến về phía tôi. Dù khoảng cách giữa hai người bây giờ không là bao nhiêu, nhưng không hiểu sao

cái động tác bước đi kia cứ ngày càng chậm, khiến mọi thứ trở nên thật

chậm rãi. Tôi ấp a ấp úng… cảm xúc lúc này chỉ có thể nói là lẫn lộn a…

vừa vui khi thấy Ren quay trở về, vừa tủi thân vì để hắn thấy vẻ mặt

thảm hại của mình, vừa sợ vì sao hắn lại nhăn nhó như vậy?



– R… Ren.



Hắn không nói không rằng bế thốc tôi lên, bước nhanh đi đâu đó.



Điểm đến là phòng y tế. Hắn đặt tôi xuống giường, cô y tá liền chạy đến hỏi:



– Cô bé bị gì vậy?



– Tấn công bằng phép thuật, nội thương vùng vai, ngoại thương cánh

tay. – Ren nhìn thẳng vào mắt tôi nói một hơi, dù là nói cho cô y tá

nghe, nhưng cứ như câu này là để trách móc tôi tại sao lại để bị thương

như thế vậy a. Tôi trợn mắt… câu đầu tiên hắn nói với tôi sau cả tuần

không gặp là câu này… thật là trớ trêu a… trong câu nói đó thậm chí còn

không có sự xuất hiện của tên tôi nữa.



– Được rồi. – cô y tá khó hiểu nhìn Ren rồi tiến lại gần tôi đang nằm trên giường. Ren đứng sang một bên nhìn cô ấy chữa cái vai cho tôi, bên cạnh đó làm lành vết thương ngay cánh tay của tôi.



Cô y tá gật đầu với tôi rồi ân cần dặn dò:



– Không sao nữa rồi, nhưng chú ý đến bản thân một chút, sao lại để bị tấn công ra nông nỗi này? Em là WW cũng phải tự phòng vệ chứ?



– Vâng. – tôi chỉ biết cười gượng gạo rồi thử cử động vai, nó không còn đau nữa – Cảm ơn cô.



– Ừ. Không có gì đâu. – cô ấy mỉm cười. Đẹp ghê cơ… không hổ danh là thiên sứ của trường tôi a.


Nhưng đã muộn… hắn nhanh chóng túm được tôi, vật tôi ngã ra sàn rồi

tiến đến nằm lên trên, hắn cười dịu dàng vuốt nhẹ mớ tóc mái của tôi để

nó không rơi vào mắt tôi:



– Em thật ngây thơ.



– Ực… chúng ta đang ở trường, anh đừng làm càn.



– Nhưng là em dụ dỗ anh.



– … – chuyện này tôi không thể chối cãi được…



– Vậy nên đừng trách anh…



– Yuki! – giọng của Chito oang oang cắt ngang hành động cúi xuống của Ren.



Ngay lập tức, cánh cửa sân thượng bật mở, Chito và Ajita chạy ra, là tôi lỡ khiến họ nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy rồi…



Chito thấy tôi đang nằm dưới nhắm tịt mắt (là vì quá ngượng) còn Ren

đang nằm trên, còn đang có xu thế cúi sát mặt tôi thì khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu ửng đỏ nha.



Ren xem như không có sự tồn tại của hai người kia, tiếp tục cúi xuống, nhưng tôi không có mặt dầy như hắn:



– Ren… mau đứng dậy.



Hắn vẫn im lặng nhìn tôi, còn chẳng thèm liếc một cái về hai người đang đứng như trời trồng bên kia a.



Tôi liền đẩy hắn ra, Ren cũng không ép tôi nữa mà lăn sang một bên

rồi bò dậy, hắn chìa tay ra kéo tôi lên… lại một lần nữa tôi bị cái tên

này xoay như chong chóng. Tôi đang đứng dậy thì hắn giật mạnh một cái

khiến tôi ngã thẳng vào người hắn, Ren liền xoay người tôi lại rồi ôm

chặt lấy tôi từ phía sau, hắn mở miệng:



– Làm bóng đèn sáng nhỉ?



– … – hai người kia đơ ra như hồn đã lìa khỏi xác rồi vậy, cả khuôn mặt cũng xám xịt, khói bốc đầy đầu.



– Nói đi… có chuyện gì? – hắn vẫn giữ chất giọng đều đều, biếng nhác

có hơi tựa vào người tôi, cằm hắn yên vị ở đỉnh đầu tôi. Có lẽ hắn định

nói chuyện với hai người kia bằng tư thế này…?



– Cậu không định đi lấy lại phép thuật cho Yuki? – Ajita mới nhất thời thở ra nói.



Ngay lập tức, khuôn mặt Ren sa sầm xuống… sát khí từ bốn pháp sư trên sân thượng của trường nhanh chóng lan rộng, khiến cả trường đột nhiên

rùng mình một cái không hiểu vì sao.



(Còn tiếp)