My Devil! Don&#39t Go

Chương 133 : Bắt nạt

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Chito thì ra đi tìm Izumo, lôi cô ta đến trước mặt tôi.



Không để tôi kịp nói gì, Chito đã nói trước, hơn nữa còn nói bằng

chất giọng đáng sợ… những người thần tượng Chito không khỏi một phen

giật mình, vậy mà cô nàng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ trong mắt Chito

chỉ còn lại tôi, cô ấy, những tấm hình, và Izumo.



– Cô nói xem, những thứ này là do cô làm đúng chứ?



– Gì… mày nói thế có bằng chứng không? – Izumo rất tự tin hất hàm

cười khẩy – Tao thấy hình như là mày làm mới đúng. Bạn bè như vậy thì

không nên chơi với nhau đâu.



– Vậy hôm qua cô lén lén lút lút trước khách sạn này làm gì?



Chito trừng mắt nói. Tôi liền quay sang nhìn nhỏ với ý hỏi “Sao cậu

biết.” Chito tất nhiên rất hiểu tôi, chỉ thấy ánh mắt của tôi đã không

để tôi hỏi thành lời mà giải thích luôn.



– Hôm qua lúc tớ và Dragon xuống nhà hàng ăn tối thì tớ đột nhiên

thấy thèm mì, mà trong nhà hàng lại không có, nên tụi tớ mới ra ngoài

ăn, thấy Izumo thập thò ở sảnh. Nghi ngờ cô ta lắm mà… cái góc chụp này

chính xác ở vị trí cô ta ngồi.



Cả trường bây giờ bu thành một cục xung quanh chúng tôi bàn ra bàn

vào. Sự xuất hiện của Chito và Izumo không những không làm giảm nhiệt mà còn khiến mọi người bàn tán càng sôi nổi hơn. Họ giống như đang bàn tán về những tình tiết trong một bộ phim đang nổi.



– Đó chỉ là mày nói vậy thôi. Làm gì có bằng chứng.



– Cô nghĩ khách sạn đó không có bảo vệ sao? Tôi xem như có nhân chứng chứng minh cô có mặt ở đó đến tận khuya.



– Bao nhiêu người ra vào khách sạn, mày nghĩ họ nhớ đến tao không?



– Vậy là thừa nhận rồi? Mà này… cô cớ gì cứ phải theo làm phiền chúng tôi như vậy? Cô và chúng tôi mỗi người có một cuộc sống riêng thì hãy tận hưởng đi, tại sao phải cố gắng dính vào chúng tôi? Cô thích tôi à? – Chito cười khẩy đầy khinh bỉ. Vẻ mặt khinh miệt đó khiến tôi thấy rất hả dạ a…



Cả trường này như thế nào không quan trọng, chỉ cần những người tôi tin tưởng cũng tin tưởng tôi là được.



– Mày cố gắng chứng minh việc này do tao làm làm gì? Ở đó mà bênh vực cho con bạn mày đi. Dù người chụp tấm hình này có là tao đi nữa, thì

cũng không có thay đổi việc con nhỏ này vào khách sạn với trai.



– Nếu cô đã ngồi đó, thì con mắt nào của cô nhìn thấy tôi thật sự làm vậy? – tôi giờ mới lên tiếng chất vấn.



– Chẳng phải mày vừa thừa nhận đó là sự thật sao? Kể cả Ryuu cũng…



– Xin lỗi. Nhưng tôi cần đính chính lại. Tôi nói đây là sự thật… vì

nó chính là sự thật. Người trong hình quả thật là tôi. Tuy nhiên… tôi

chưa hề lên tiếng nói, tôi đã vào khách sạn với trai. – tôi liền nhún

vai giải thích. Ý đồ của tôi chính là như vậy.


đất sống tới giờ phút này mới biết con gái thật đáng sợ… nhất là những

đứa con gái đang yêu còn đáng sợ gấp bội. Khó có thể hình dung ra bản

chất thật của họ nếu chỉ nhìn vào bề ngoài yếu đuối đáng thương!



– Tất cả xông lên! Đừng quên hôm nay nó không có phép thuật.



Có nên chạy? Không có đường thoát!



Có nên hét lên? Thật rất mất mặt!



Izumo cô được lắm… dám dồn tôi vào thế bí như này!



Tôi thở dài ngao ngán. Đến khi nào tôi mới có thể thoát khỏi cái cảnh bị đe dọa vì đã cố tính đeo bám con trai.



Kì thực mà nói, nói tôi đeo bám tôi có khác nào sỉ nhục tôi đâu… không cần họ khích, tôi đã đủ nổi điên rồi!



– Còn làm gì vậy? Mau nhào đến!



Izumo hét lên, kéo tôi về thực tại. Tức giận gì chứ? Bây giờ tôi đang trong tình thế nguy hiểm.



“Rầm!” – tôi lăn ra đất, vai đau ê ẩm… này này… mấy người định giết

người à?! Sẽ bị đại pháp sư đến nhà uống trà hỏi thăm đấy! Tôi ngồi dậy

khó chịu liếc một lượt cái đám đó.



Cái tình thế éo le gì thế này? Từ nhỏ đến giờ có bao giờ tôi phải khổ sở như vậy?!



Vai tôi dần mất cảm giác, không chảy máu, nhưng lại đau… không lẽ là gãy xương rồi?



Tôi hằn hộc nhìn Izumo:



– Cô đúng là đồ hèn.



– Tụi bây thấy chưa? Nó đâu còn phép thuật nữa, yên tâm mà giết nó

cho tao! – Izumo nhếch môi đầy thích thú, tiến lại gần nắm tóc tôi giật

lên khiến tôi đau điếng, cả người dần lả đi vì vết thương ngay vai, bây

giờ còn bị lôi kéo, tôi không khác nào một con rối bị giày vò đến đứng

không vững, liền ngã ra cỏ… chưa bao giờ tôi cảm nhận thấy thảm cỏ này

đâm đau đến vậy…



Xung quanh rộ lên những tràn cười khinh bỉ.



Izumo lùi ra sau một chút, hô lên:



– Đồng loạt tấn công! Một… hai… ba!



Tôi nhắm tịt mắt chờ chết.



(Còn tiếp)