My Devil! Don&#39t Go

Chương 132 : Sự cố tấm hình tôi và tokio

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


~~ Muahhaaa ta hành hạ các nàng đây giải tỏa căng thẳng đây, dạo này vào năm học rồi là stress không thể chịu nổi luôn ý



Chỉ có thể bật mí là Ren còn rất lâu rất lâu mới về nhé



Các nàng cứ chờ mong đi nhé



Haha!! ~~



Vẫn là lời kể của tác giả nhé =]



Yuki đứng hình khi thấy bàn tay nhỏ bé vẫn còn cầm cốc lotte của mình bị chạm vào, liền liếc cái tên vô lại đó, vậy mà trên môi hắn ta vẫn là một nụ cười hiền… nhưng không hiểu sao ngay lúc đó, bản thân cô nàng

thấy nó rất tởm! Đồ giả tạo!



Đột nhiên sau lưng Yuki vang lên tiếng động lạ, gần như ngay sau đó, cô bị kéo ngược ra phía sau, sa vào lòng của ai đó. Khi lưng cảm thấy hơi ấm, Yuki ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chứ không quay lại. Khuôn mặt kề sát của Tokio

khiến cô giật mình thản thốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Hắn ta liền mỉm cười dịu dàng nói:



– Nếu cứ nhìn anh với ánh mắt đó, anh sẽ không kiềm được mà hôn em.



Nghe hắn ta nói xong câu này, Yuki trợn tròn mắt, tròng đen càng long lanh hơn, sao câu này giống của Ren nói thế?! Thế là cô bối rối liền

lên tiếng:



– Anh…



Ngay lập tức, miệng cô bị bàn tay ai đó bịt lại. Tokio tạm thời che miệng cô, quay sang mỉm cười thân thiện với hai người kia:



– Ly này tôi uống giúp cô ấy, được chứ? Hy vọng hai người không phiền.



– Anh là… – một người cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.



– Tùy anh nghĩ. – Tokio cười khẩy nói. Yuki thầm nghĩ trong lòng, hắn ta nói vậy là rất chính xác nhé, nếu dám manh động mà nói cô là người

yêu hắn, chắc chắn sau khi được thả ra, Tokio sẽ không yên đâu.



– Chậc… Nhưng mà này, hai người một người là DW, một người là WW, thân thiết như thế… không sao chứ?



– Cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng tôi cũng muốn cho hai anh một lời

khuyên. – Tokio nói xong thì sắc mặt sa sầm xuống, nụ cười cũng nhanh

chóng tắt ngúm – Sau này có đi thưởng thức cafe ở bất cứ đâu… thì nên

chú ý cái tay một chút.



Hai người đó không dám nói gì nữa, lẳng lặng cúi xuống uống ly cafe của mình.



Tokio sau đó lôi Yuki ra một góc, lên tiếng dạy bảo:



– Sao em đột nhiên hiền thế? Cứ dùng phép thuật cho chúng vài cái…



– Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng tôi ổn.



Dù trong lòng có chút cảm kích, nhưng cô vẫn nghĩ nên giữ khoảng cách với Tokio.



– Em… thật không nói nổi nữa!



Tokio giận dữ bỏ về ghế ngồi của mình, tiếp tục quan sát Yuki.
vốn màu đỏ của Tokio trông rất giống màu tím… chính là giống màu tóc của Ryuu.



Thật không ngờ có sự trùng hợp này… càng không ngờ Ryuu lại nói như thế.



Không chỉ tôi mà cả trường đều trợn mắt, lè lưỡi đầy kinh ngạc nhìn Ryuu, xong lại quay sang nhìn tôi.



Ryuu phát ngôn gây sốc rồi khó chịu quay đi. Anh tự than phiền trong

lòng mình quá ngu ngốc rồi. Tính cách vốn có của anh chính là không

thích bản thân quá nổi bật, chính vì vậy luôn lạnh lùng với mọi người,

không ngờ lần này, chỉ vì thấy tôi bị bao vây lại, khuôn mặt vô cùng

đáng thương nên không thể tự chủ ra tay giúp đỡ. Mà vì tình thế quá gấp

rút nên anh đã nói bừa mình chính là nhân vật nam chính kia… kết quả thu hút ánh nhìn của cả trường mất rồi.



Anh là đang tự trách mình ngu quá là ngu! Có bao nhiêu cách để giúp

tôi, tự nhiên lại tự đặt mình vào tình thế oái oăm như thế… chỉ là… khi

thấy khuôn mặt đen kịt vì tức giận nhưng lại giả vờ không có gì của tôi, đầu óc Ryuu trống rỗng, và chưa kịp để não xử lý thông tin, cơ thể đã

tự động di chuyển.



Giờ thì hay rồi… cả trường đều đang ngắm nhìn anh. Anh giận không thể cho mình vài cú đấm. Nên tốt nhất bây giờ là lượn đi chỗ khác, anh rất

là vô cùng khó chịu khi mọi người cứ soi mói mình. Dù sao có lẽ vấn đề

đã tạm thời lắng xuống rồi… nhưng Ryuu không hề biết, sau khi phun ra

câu nói đáng sợ đó, phản ứng của mọi người lại trái với suy nghĩ của

anh. Sau khi Ryuu đi rồi, người hứng chịu mọi thứ là tôi.



(dùng ngôi kể này mà nói về suy nghĩ của Ryuu có chút kì quái nhỉ)



Đến khi Ryuu đã khuất dạng, mọi người mới thoát khỏi tình trạng đơ tập thể.



– Con nhỏ này đúng là lẳng lơ đến hết thuốc rồi!



– Đang quen Ren mà còn có thể vào khách sạn với Ryuu?



– Đồ lẳng lơ! Biến khỏi ngôi trường này đi!



Ryuu à… cậu hại tôi rồi. Tôi biết cậu là muốn giúp tôi, nhưng tại sao phát ngôn gây sốc xong lại chạy đi mất, khiến bao nhiêu bực tức bị đổ

hết lên đầu tôi…



– Câm miệng hết cho tôi. – tôi quát lớn.



Cả trường im bặt. Tôi vốn nổi tiếng có nhiều phép thuật tấn công cao

cấp, nên tất nhiên bọn chúng cũng có chút sợ hãi tôi. Nhưng dù sao thì

bây giờ, tôi cũng như một con người ấy, làm gì còn phép thuật nữa. May

mắn là chưa ai biết, nếu không… tôi thăng chắc luôn. Vậy nên bây giờ,

tôi giống như anh hùng giấy điển hình, chỉ được cái danh và cái miệng,

nếu bọn họ manh động, tôi chỉ có nước chết.



Izumo đột nhiên từ đâu văng ra nằm dài trước mặt tôi. Tôi trợn mắt

nhìn, quay sang theo phản xạ thì thấy Chito đứng đó mặt hằm hằm sát khí.



Chito ra là đi tìm Izumo, kéo cô ta đến cho tôi hỏi tội.