My Devil! Don&#39t Go

Chương 131 : Một chủ nhật đẹp trời…

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Đến tận khi tôi về phòng, vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của Izumo.



Cô gái mạnh mẽ này tại sao lại dính phải một tên lạnh lùng như Ren…?



Quả thật như mẹ Izumo nói, với gia thế và nhan sắc cũng như tài năng

đó thì có hàng khối hàng khối người theo cô ấy, tại sao lại đâm đầu vào

ngõ cụt, để bị tổn thương, để bị đau khổ…?



Tôi tặc lưỡi. Trời ạ… tôi rảnh rỗi nhỉ? Khó khăn của mình thì đầy ra, vẫn chưa được giải quyết, vậy mà có thể lo lắng cho người khác.



Không biết đây gọi là ngốc nghếch hay bao đồng a.



Tôi mặc kệ leo lên giường. Tôi có diện tích nằm là hai mét vuông…ách… biết nó chật thế này từ đầu tôi đã lấy hai phòng, giờ này còn hối hận

mà chạy xuống dưới thì còn đâu phòng nữa.



Thật là ngốc xít.



Cả đêm hôm đó tôi toàn nằm mơ thấy mình bị trói, cả người bị ép chặt, hai tay ép sát người, thật sự rất khó chịu.



Đã vậy tôi còn có cảm giác mình bị gác chân lên người… thật là ác

mộng. Tôi thề là ngay sáng mai mình sẽ đi đặt thêm một phòng nữa.



Và sáng hôm sau,… khi tôi thức dậy đã là chín giờ sáng. Chito đang

loay hoay đem quần áo ra treo vào tủ. Xem ra cô nàng dự định ba chúng

tôi sẽ ở đây dài dài.



Nhưng mà quan trọng hơn… tại sao tôi lại đang nằm ở dưới sàn. Một cái chăn dày phủ lên người tôi cứ như đắp xác chết. Có một cái gối chặn

ngang bụng tôi… hèn gì thấy ngột ngạt. Cả cái lưng tôi ê ẩm, đến ngồi

dậy cũng khó khăn.



Th… Thật là thê thảm mà!!!



Tôi trèo lên giường, Dragon đi đâu mất tiu, nhưng tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, có lẽ em ấy đang ở đó.



Tôi nhắm mắt định ngủ tiếp vì hôm nay là chủ nhật, nhưng Chito lên tiếng:



– Này này, mau dậy đi. Chúng ta đi tìm cái gì đó mua cho Ren và Ajita, đống bánh làm bị hỏng hết rồi.



– Tớ không muốn. Tớ đi ngủ đây. – tôi gạt gạt tay rồi nhắm mắt lèm bèm.



– Này! Dậy!



– Thôi mà… tha cho tớ, chiều nay tớ còn phải đến Tiffa làm việc đấy! Cho tớ nghỉ ngơi chút đi. – tôi viện cớ.



– Đá cho chị ta một cái. – giọng nói lạnh lùng của Dragon vang lên.



Tôi không chờ gọi nữa mà lập tức ngẩng đầu dậy, trừng mắt quay sang thằng bé:



– Này! Là do ai mà tôi bay xuống sàn ngủ hả? Ê hết cả người này! Cậu còn có quyền phát ngôn ư?



– Tối hôm qua, chị quơ quào đấm đá, không để tôi đạp chị xuống thì

cái mặt tôi hôm nay đâu có còn nguyên vẹn. – Dragon nhíu mày nói, thằng

nhóc vò tóc bằng chiếc khăn lông trắng ở khách sạn.



– Cái gì…? Cậu nói thế mà nghe được! – tôi chống nạnh đứng trên

giường – Đồ vô tâm! Chỉ nghĩ cho cái mặt cậu thôi à? Còn tôi thì sao?

Tôi bị ê ẩm cả người đây, đến đứng còn không đứng vững được! Cậu xem!
nuôi sống bản thân. Nhìn xem, người ta vào một ngày chủ nhật đẹp trời

như thế này cùng nhau đi chơi… tại sao tôi lại vùi tuổi xuân của tôi vào cái chốn thế này…?!



Chưa đủ thảm hay sao, ông trời còn phái đến một tên biến thái quan

sát từng cử động một của tôi. Đến cả cái nhếch mép đơn giản cũng bị

người ta chú ý đến… thật là đáng sợ, thật là bực bội mà không biết nên

trách ai. Có khi nên trách bản thân tôi có khả năng thu hút những con

người lạ lùng a.



Tôi liếc Tokio với ánh mắt, tôi cấm anh nhìn tôi. Hắn ta không hề sợ hãi, còn mặt dầy cười khẩy.



Tôi mím môi siết chặt tay… thật là…



Tôi bỏ lơ hắn ta vội đi tiếp người khách vừa bước vào, tôi tung ra nụ cười thương hiệu:



– Anh dùng gì?



– Cho anh một espresso.



– Anh một cappuccino, và một latte. – người còn lại mỉm cười nói.



– Hai anh chờ chút. – tôi gật đầu rồi quay vào trong.



Ầy… phải chi người khách nào cũng nho nhã, lịch sự và thư sinh như

hai người này có phải tốt không? Vậy mà tại sao tôi cứ chạm phải những

người vừa vô sỉ vừa mặt dầy… chẳng hạn Tokio.



Tôi vẫn rất thắc mắc tại sao chỉ có hai người lại gọi đến ba ly.

Nhưng mặc kệ đi vậy, dù họ có gói mấy ly thì cũng là tăng thêm doanh thu cho quán, tại sao tôi lại phải tò mò thắc mắc nhiều làm gì?



Một lát sau, tôi đem thức uống ra.



Sau đây là lời kể của tác giả nhé =]]]



Yuki đặt hai ly cafe bốc khói nghi ngút lên bàn, đồng thời mỉm cười, và nói:



– Hai anh dùng ngon miệng.



– Khoan đã… Em…



– Dạ?



– Ngồi xuống uống giúp tụi anh ly này. – một người mỉm cười dịu dàng nói.



Yuki đứng trơ ra như tượng, vẫn giữ tư thế hơi cúi người đặt cafe

xuống bàn, tay vẫn còn trên quai cầm… thầm than thở trong lòng mình.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a. Nhưng mà ít ra thì họ

cũng là… tán gái một cách có văn hóa.



Yuki đột nhiên cảm thấy có hơi ấm ở mu bàn tay, nhìn xuống mới thấy

một người đang thản nhiên nắm lấy tay mình, trên môi hắn ta vẫn đang

thường trực nụ cười dịu dàng. Hơn nữa, một bàn tay của người đó đang mò

đến eo Yuki mà cô nàng không hề hay biết.



(Còn tiếp)