My Devil! Don&#39t Go

Chương 130 : Khách sạn… lần thứ hai

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


~~ Hình như Mi càng quằn quại thì view với vote càng tăng nhaaaa



Bạn đọc của ta máu S hết hay sao vậy??



Mi quằn quại cho xem nhé *quằn quại*



Nói vậy thôi chứ yêu các nàng không hết (bạn nào là chàng thì cứ việc sửa sao cho hợp :)), cơ mà các nàng ơi… Ren còn mất tích dài dài :)),

các bạn cứ tha hồ hưởng thụ nhé



Chúc các bạn đọc vui :) ~~



Chiều nay lại mưa… mỗi lần mưa tôi đều nhớ đến Ren.



Tôi thở dài đến Tiffa. Chito đang ở trong bệnh viện để tiện chăm sóc Dragon, có lẽ tối nay thằng bé có thể xuất viện.



Và một câu hỏi khác được đặt ra… tối nay chúng tôi ngủ ở đâu? Có lẽ tôi sẽ đến khách sạn.



Sáng hôm nay khi trở về nhà Ajita lấy đồng phục, thấy cả căn nhà tan hoang như thế, trái ngược với sự sợ hãi của tôi hôm qua, Chito tức giận đập phá cho nó nát thêm, vừa đập vừa chửi:



– Đây là đâu chứ? Căn nhà này của tôi và người tôi yêu nhất, do chính chúng tôi trang trí nhà cửa! Thằng nào con nào dám phá phách như vậy,

chị mày đập cho nát đầu! Có phá cũng phải do chị mày phá, ở đâu ra cái

lũ khốn khiếp chúng mày chạy đến xới tung mọi thứ lên như vậy! Thật là

một lũ khốn khiếp không ra gì! Một lũ chết tiệt!



Tôi hoàn toàn sửng sốt trước cơn nóng giận của Chito… vốn không nghĩ

cô ấy có thể chửi một cách… phóng khoáng như vậy… Đây là Chito tôi quen

ư? Hay ai đó đã dùng thuật hóa trang giả dạng cô ấy.



Chito chửi cho bớt stress rồi nhìn tôi, cô ấy nhẹ giọng lại:



– Cậu… hôm qua cậu đã thấy nó như vậy nên mới bảo tớ sang biệt thự của Ren?



Tôi gật đầu. Chito cười mỉm, rồi vỗ vai tôi sau đó chạy đi tìm quần áo, may là chúng vẫn còn nguyên vẹn.



Trở lại lúc này, một chiếc xe hơi chạy ngang bắn nước lên người tôi

khiến tôi bừng tỉnh. Tôi giật mình nhìn xuống chân mình ướt đẫm.



Tôi lại nhớ đến Ren, lần nào đi ngoài đường những lúc trời mưa như

thế này, Ren lại tống tôi vào phía trong, còn vô cùng ân cần chìa ô sang phía tôi, để mặc mình bị ướt.



Nỗi nhớ anh đang giày vò em Ren ạ! Ai đó đã từng nói với tôi. Yêu và

được yêu chính là hạnh phúc, vậy nên, nhớ thương và đau khổ trong tình yêu cũng là một loại hạnh phúc khác nữa.



Nhưng tôi không hề thấy vậy nhé. Chỉ mới mấy ngày mà hình ảnh của hắn lấp đầy tất cả. Nơi nào tôi nhìn đến cũng có những kỉ niệm với hắn. Hắn cứ như một hồn ma ám ảnh tôi, nhìn đâu cũng thấy Ren đang mỉm cười với

tôi, lại làm tim tôi lỗi nhịp, nhưng rồi phát hiện ra, tất cả chỉ là

những mảnh ký ức không đầu không đuôi liên tục sượt ngang đầu mình.




Người phụ nữ nói chuyện với Izumo là ai nhỉ?? Tôi thấy quen quen, mà không biết đã gặp ở đâu rồi.



Đúng thật… tò mò rất hại cái thân, nhưng nếu tôi không biết được sự thật thì tôi thấy rất khó chịu. Thôi thì cứ nghe ngóng.



– Được rồi mẹ. Con không muốn nghe nữa. – cô nàng nhíu mày.



– Chuyện này mẹ không ép con, nhưng thân con là con gái. Cứ mãi theo

đuổi người ta trong khi người ta chẳng đoái hoài gì đến mình cũng thật

mất mặt dòng họ nhà này. Con nghĩ nhà mình là ai? Nếu đơn giản chỉ là

một gia đình bình thường, mẹ cũng không muốn can thiệp làm gì, nhưng bây giờ, những việc con làm đều sẽ có ảnh hưởng lớn đến nhà chúng ta.



– Nhà chúng ta nhà chúng ta, mở miệng ra là nhà chúng ta. Mẹ cũng

biết hy sinh quá nhỉ? Lần trước bắt con cưới Ren cũng đưa lý do là nhà

chúng ta. Bây giờ con thật sự yêu anh ấy, mẹ lại dùng cái lý do nhà

chúng ta ra mà bảo con bỏ cuộc. Ren anh ấy dù có không thích con đi nữa, nhưng chẳng lẽ nếu con làm đến cùng, anh ấy cũng mặc kệ sao?



– Nhưng con không thấy con đã quá cứng đầu rồi sao? Nó không thích

con thì việc gì con cứ phải đeo bám theo nó. Trên đời này có bao nhiêu

thằng nguyện vì con mà…



– Tính cách anh ấy con hiểu rõ nhất, trái tim Ren cũng không phải là

sắt đá. Nếu không anh ấy đã thẳng tay đá con đi ngay từ đầu rồi. Nếu con cứ kiên trì bên cạnh Ren, con tin là một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ

động lòng.



Nghe xong câu này, tôi không có chút cảm giác ghen tuông, ngược lại còn thấy thương cảm Izumo…



Suy nghĩ trước kia của tôi không sai. Cô ấy bản chất không xấu, chỉ

là vì quá yêu Ren nên trở nên mù quáng. Mù quáng vì tình yêu thì không

thể trách được.



– Được rồi được rồi! Mẹ chỉ là lo cho con thôi. Nhìn thấy con cứ khổ

sở vì thằng đó mẹ cũng không đành. Nhưng mẹ nghe nói thằng nhóc đã có

người yêu?



– Người yêu gì chứ? Con nhỏ đó chỉ là bám theo anh ấy. – Izumo bĩu

môi khinh bỉ. Ờ… câu nói này khiến tôi có tức giận thật. Cô nàng này đôi khi cũng có chút quá đáng. Lần trước tôi thấy cô ta thật đáng thương vì nghĩ cô ta là người đưa tôi vào phòng y tế, nhưng thật là…



– Dù sao con cũng mang trên người cái danh là hôn thê của Ren, xem như hơn con nhỏ đó một bậc.



– Đó là lý do con tiếp tục cố gắng. Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến con nữa.



Izumo đúng là một cô gái dũng cảm.



(Còn tiếp)