My Devil! Don&#39t Go

Chương 143 : Suốt đám cưới của chúng ta…

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


– Vì cái này và một cái khác là một cặp?



Cô liền trố mắt nhìn anh. Thông minh thì thông minh, nhưng có cần

phải thần thông quảng đại như thế không… đến cả chuyện nãy cũng biết.

Không phải toàn bộ kiểu dáng của ly cặp trên cả thế giới này đều bị anh

liếc qua một lần rồi chứ?



– Làm gì có. – cô cúi gằm lí nhí đáp. Thật là xấu hổ a. Vốn đã giấu

thật kĩ chiếc còn lại, nhưng vẫn bị anh nhìn ra… giờ thì hay rồi?



Có thể anh sẽ không nhận… vậy thì chắc trái tim cô tan nát quá!!! Cô

đúng là hấp tấp, chưa gì đã mua ly cặp chạy đi tặng cho người ta. Anh

không nhận đã đành, không khéo sau này mối quan hệ chúng tôi không còn

bình thường nữa…? Lúc đó thì tất cả là lỗi tại cô!! Cô thầm than thở

trong lòng, khuôn mặt càng khó coi hơn.



Cô xong lần này có bị anh đánh giá tệ đi không? Có bị anh xem là một cô gái rất trơ trẽn không? Có bị anh khinh thường không?



Phải nói sao nhỉ? Cô đúng là cầm đèn chạy trước ô tô, vội vã thế, gấp gáp thế, khẩn trương thế để làm gì? Cô có cầm hai ba cái đèn chạy trước Ajita, chưa chắc gì anh đã có phản ứng, vì cơ bản là hình như anh không có thích cô… không khéo còn bị anh ghét thêm vì cái tội bắt ép anh nhận quà… hơn nữa quà này lại có một cái khác y hệt.



Anh vốn rất tốt, dù không thích vẫn sẽ nhận rồi cười cười ra vẻ rất

thích, nhưng trong lòng thì ngầm ngầm trừ điểm cô rồi. Anh thông minh

mà, dù có giả vờ như thế nào cô cũng không thể biết được suy nghĩ thật

sự của anh.



Cô đang rầu rĩ thì một từ của anh, một biểu cảm nhỏ của anh xóa tan mọi lo lắng:



– Ừ… – anh cười sảng khoái – Không có không có. Anh biết rồi.



– Anh đừng có trêu em! – cô cả khuôn mặt đỏ ửng, bối rối đánh nhẹ vào vai anh một cái. Ngoài mặt thì như thế, nhưng trong lòng không khỏi

thấy vui vui nha, giống như một viên đường nhỏ vừa vặn nằm trong miệng,

tan chảy trên đầu lưỡi, khiến cả người thấy thật ngọt ngào.



Bàn tay cô vừa đánh vào người anh đã bị giữ chặt. Ajita một tay cầm ly một tay nắm chặt tay Chito nhìn sâu vào mắt cô.



– Tối nay ra ngoài ăn tối với anh.



– Vâng. – cô vô thức gật đầu trước ánh mắt say đắm đó.



Là anh bảo cô đi ăn tối cùng anh, chứ bảo cô đi nhảy cầu thì với ánh

mắt đó chưa chắc cô đã từ chối. Chỉ cần nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ

đôi mắt đó, tâm trí cô đã trống rỗng, hoàn toàn không còn tí sức lực

phản kháng, sẽ toàn tâm toàn ý làm theo lời anh… giống kiểu bùa thôi

miên vậy.




– Thấy sao?? – Ren đột nhiên hỏi tôi.



– Sao là sao? Ngon chứ sao? Anh hỏi vậy ý gì?



– Rượu này là anh chọn. – Ren cúi sát tôi nói, tâm trạng có vẻ rất

thoải mái. Nụ cười trên môi hắn nhàn nhạt, nhưng tôi có thể thấy hắn

đang rất vui… vui ra mặt – Nói cho em biết. Anh muốn thể hiện cho toàn

trường này thấy…



– Thấy cái gì cơ? – thấy hắn cứ lấp lửng, để trống phần sau quá lâu, tôi liền tò mò đến khó chịu gặng hỏi.



– Thấy em là của anh. – hắn đáp như đúng rồi, liền cầm trên tay mình một ly khác, lại kéo tôi đi.



Đơ vì hắn nãy giờ, đến lúc tiêu hóa được thì mặt tôi đã đỏ ửng lên.

Yuki à… mày đúng là vô dụng… siêu cấp vô dụng!! Rất đáng chết!



Chú ý thấy người người đang nhìn vào từng chuyển động nhỏ của mình,

tôi nhất thời thấy rất khó chịu, tay tôi đang cầm rượu cũng trở nên cứng đờ như nó rất thừa thãi. Tôi liền đưa ly rượu lên mà nốc. Dù sao thì

tưởu lượng tôi bẩm sinh đã rất tốt, không sợ say, không sợ say. Chỉ sợ

buồn ngủ mà ngã lăn ra ngáy thôi.



Chito và Ajita đi vòng quanh đâu đó với nhau, rồi cùng trở về đứng

cạnh tôi và Ren. Trên tay Chito cũng là một ly rượu, trên tay tôi cũng

là một ly rượu, tại sao khí chất cô ấy lại ngời ngời đến lóa mắt luôn

như vậy? Tôi từ thấy mình rất là chìm nghỉm trong những nhân vật nổi bật đang đứng đây. Từng cử động đến biểu cảm của họ đều rất hoàn hảo, chỉ

có bản thân tôi là tự ti rụt rè, đến chút quý tộc còn không có.



Buổi lễ sau đó nhanh chóng diễn ra rồi đến phần tôi thích nhất! Chính là nhập tiệc. Tôi thì rất muốn ăn, nhìn cánh gà chiên nước mắm kia đi…

nhìn thịt bò nướng kia đi… nhìn đi nhìn đi! Hắn không thích thì hãy để

tôi ăn! Để tôi ăn hết… tại sao lại cấm luôn cả việc ăn uống của tôi?!



Trừng mắt lườm hắn đến lòi con mắt ra ngoài, nhưng hắn chỉ điềm nhiên ‘dạy dỗ’ tôi:



– Em không biết sao? Những bữa tiệc đứng như thế này không phải đến để ăn đâu.



– Vậy chẳng lẽ để ngắm? – tôi bức xúc nghĩ gì nói luôn chẳng thèm uốn lưỡi năm bảy lần gì đó… rất thừa thãi. Ren hơi ngạc nhiên trước phản

ứng chống đối của tôi, liền đơ ra một chút, sau khi bình tĩnh lại mới

phì cười dịu dàng xoa đầu tôi.



– Em đúng là đồ ngốc. Tập quen đi. Suốt đám cưới của chúng ta, em cũng phải nhịn ăn như vậy.



(Còn tiếp)