My Devil! Don&#39t Go

Chương 144 : Lễ bế giảng năm học

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Suốt đám cưới… đám cưới… ồ… đám cưới của chúng ta… đám cưới của chúng ta cái gì chứ! Tôi ứ thích!



Nếu rượu là do hắn chọn, vậy thì ắt những món này cũng là do hắn

chọn. Nếu đã sớm có ý định cấm tôi ăn, thì ngay từ đầu đừng chọn những

món tôi thích như thế. Nhìn xem… thức ăn mình thích ngay trước mắt mà

không được động vào thì phải làm sao?



Cả một bàn thức ăn ngon thế này mà hắn lại nói bữa tiệc này không có

được ăn. Không ăn thì cả bàn này đem vứt hết? Ơ… nghĩ đến đây tôi càng

đau lòng hơn. Đồng bào quần chúng nhân dân khắp nơi chịu đói vì thiên

tai còn không có nắm cơm ăn, vậy mà ở đây, hắn lại ăn xài phung phí! Có

thấy mình đang rất bất công không?! Tôi là đang tức giận mà mượn danh

người khác để chửi mắng.



Cơ mà bây giờ còn đang là thời gian tôi thường ăn trưa… tôi rất đói. Là rất đói! Xin nhấn mạnh từ rất!



Ôi ôi xem đi… cơn đói đã ảnh hưởng như thế nào đến đại não của tôi! Thật là đau đầu.



Tôi cúi đầu trầm mặc. Hắn liền đưa cho tôi một cái bánh ngọt:



– Chịu thua em rồi. Ăn tạm đi.



Miệng tôi liền vô thức nở ra nụ cười. Hắn lại xoa đầu tôi.



Izumo từ xa tiến đến, liền nhìn tôi lườm lườm. Tôi cười khổ chào cô

ta. Cứ nghĩ cô ta sẽ đi chỗ khác, ai ngờ lại bắt chuyện với tôi:



– Tôi cần nói chuyện với Ren một chút, cô không phiền chứ?



– Ừ./Không thích. – tôi và hắn nói cùng một lúc, mà hai nội dung lại trái ngược nhau.



Tôi không ngờ hắn lại phũ phàng vậy, lập tức quay sang nhìn Ren. Hắn

không ngờ tôi lại dễ giải vậy, lập tức quay sang nhìn tôi. Tôi mới thở

dài nói nhỏ với hắn:



– Anh cứ nói chuyện rõ ràng với cô ta. Thật ra Izumo cũng không có xấu. Có trách thì trách anh làm cô ấy thích anh.



– Tại sao cô ta xấu tính lại là lỗi của anh? – hắn bĩu môi hệt trẻ con, chất giọng cũng đầy nũng nịu.



– Xì. Anh cứ đi nói chuyện thẳng thắn với cô ta cho em. – tôi nhíu

mày ra lệnh. Dù gì sâu trong thâm tôi vẫn cho là Izumo là người tốt từ

sau cái lần hiểu nhầm tưởng rằng cô ta đã đưa tôi vào phòng y tế.



– Là em ép anh. Sau này có chuyện gì thì đừng trách… – hắn gằng giọng, cộng thêm cái nhíu mày khó chịu khiến tôi rét run.



Khuôn mặt hắn đen thui quay lưng:



– Đi thôi.


Ryuu sắc mặt thoáng chốc trở nên tồi tệ hơn, nhưng nhanh chóng lại lạnh lùng như cũ, hệt như vừa rồi chỉ là ảo giác.



Tôi vẫy tay:



– Tạm biệt.



Sau khi Ryuu đã quay lưng bước đi, tôi liền cảm thấy hình như mình có lỗi gì đó… lỗi khiến cho hai người này cãi nhau, lỗi khiến cho Ryuu có

nét mặt đau thương đó dù chỉ là một giây ngắn ngủi. Chito từ đâu phóng

tới, không hề kiêng dè mình đang ở chốn công cộng mà vô cùng thản nhiên

cười toe toét khoe hết răng trong miệng:



– Yuki!! Yuki!! Một lát nữa tớ và Ajita đi ăn tối, nên cậu cứ về nhà cùng Ren nhé.



Tôi chợt nhớ ra chuyện đó, tâm trạng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, liền cười toe toét đáp lại mà miệng thì nói là:



– Được được! Hai người cứ đi vui vẻ. Tớ sẽ về nhà cùng Ren. Haha…



Nói xong tôi còn cười sảng khoái một tràn. Chito gật đầu cũng cười

rất vui vẻ, tức thì lại bị một tốp người lôi đi mất. Nhắc đến đây tôi

mới nhớ, từ lúc vừa bước vào hội trường đến giờ, Ren cũng có ‘vài’ lời

mời, nhưng hắn thản nhiên vứt vào mặt người đó một rổ bơ, xem người ta

như không khí, chỉ dịu dàng nhìn tôi.



Mặt tôi đang co giật khi cô gái xinh đẹp kia sau khi run run hỏi hắn, bị hắn mời bơ như vậy liền xấu hổ chạy mất, hắn mới chầm chậm lên

tiếng, thu hút sự chú ý của tôi:



– Một lát nữa về nhà thay quần áo rồi mới được đuổi theo họ, nghe chưa?



– Hehe… anh nói gì vậy? Em đâu có định…



– Anh còn không hiểu em sao? – Ren cười nhàn nhạt, nụ cười khiến tôi

chết đứ đừ. Tim tôi run nhẹ, cảm giác ấm áp bao quanh… hắn lúc nào cũng

hiểu tôi như thế… thậm chí đôi khi chỉ cần tôi đưa mắt một cái, Ren cũng sẽ hiểu ý mà làm theo, hơn nữa còn rất tự tin vào khả năng hiểu tôi của mình mà không thèm hỏi lại… bởi thế tôi mới nghĩ hắn có khả năng đọc

được suy nghĩ của người khác.



– Hehe… Chỉ có anh là hiểu em thôi. – tôi liền nũng nịu với hắn –

Nhưng mà, anh đã hiểu em đến vậy cũng phải thông cảm cho em chứ? Em về

nhà rồi sẽ không biết được họ đi đâu mà…



– Anh biết nhà hàng Ajita đặt, cũng đã đặt một bàn rồi. Được chưa? –

hắn phán cứ như chuyện hắn vừa làm chẳng là gì. Nhưng đối với tôi mà

nói, cảm thấy rất rất là cảm động a. Ren thần thánh phải biết, lại còn hiểu ý, chiều chuộng và quan tâm

đến tôi như thế. Có một vị thần lúc nào cũng dõi theo từng bước tôi đi,

đến từng hành động nhỏ nhặt tôi làm cũng khiến bản thân người đó lo lắng không thôi… một làn xúc cảm lại phủ vây lấy trái tim yếu đuối của tôi,

khiến nó đập không ngừng… khiến tôi không ngừng hạnh phúc.



(Còn tiếp)