My Devil! Don't Go
Chương 145 : Tỏ tình! Tỏ tình rồi!
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương nhưng khiến tâm trạng tôi phấn khởi hơn bao giờ hết. Tôi ngồi không yên trên chiếc ghế, khiến Ren phải lừ mắt:
– Em cứ loi choi như thế, thể nào cũng bị hai người họ phát hiện.
– Em còn lo sao? Anh chọn vị trí quá đỉnh. Ngồi đây vừa là góc khuất
vừa thấy rõ bàn của họ. Anh là tuyệt nhất. – tôi liền cười toe toét nịnh nọt. Ren rõ ràng thích thú ra mặt.
– Em thích là được rồi. – hắn chậm rãi rót cho tôi một ít nước lọc. Tôi liền nhíu mày.
– Anh! Gọi rượu đi. Ngày vui như hôm nay phải uống rượu cơ! – tôi làm nũng, nũng qua nũng lại một hồi, Ren liền chịu thua gọi một chai rượu
vang.
Dạo gần đây tôi phát hiện, Ren ngoài đưa ra những yêu cầu vô lý với
tôi thì đặc biệt cưng chiều tôi mỗi khi tôi làm nũng… thế này thì hay
rồi… cuối cùng cũng phát hiện ra điểm yếu của hắn!! Tôi tha hồ mà sai
khiến nam thần!!! Tôi vui ra mặt, cười không ngớt! Hôm nay đúng là ngày
vui nha!
Ajita và Chito đang ngồi bên kia, ăn mặc như đang dự vũ hội, chậm rãi thưởng thức bữa tối sang trọng. Tôi và hắn bên này, thập thò lấp ló
(thật ra chỉ có tôi thôi), chốc chốc tôi lại nốc rượu rồi cười sảng
khoái. Ren gọi cho tôi biết bao nhiêu là món ngon, hắn bảo bù lại cho
bữa trưa tôi gần như chưa ăn được gì.
Lời kể của Ajita.
Tôi và Chito sau khi dự lễ ở trường thấy đã trễ liền đến luôn nhà
hàng dùng bữa tối. Tất nhiên, cả hai chúng tôi đều nhận ra sự hiện diện
của hai người lấp ló ở một góc khuất bên kia… chỉ ngầm ngầm khẳng định,
chứ không ai đề cập đến.
Yuki à… em lộ quá rồi. Anh có một lời khuyên, sau này đừng làm thám tử nhé… chắc chắn sẽ thất nghiệp dài dài.
Tôi gắp cho Chito một phần thịt.
– Cảm ơn anh. – em cúi đầu ngượng ngùng. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng đó, tôi chỉ thấy trong mình rạo rực một cảm giác bất thường.
– Ừ. Anh cũng cảm ơn em.
– Tại sao? – Chito cho ngay vào miệng miếng thịt ban nãy.
– Cái ly em tặng anh, dùng để uống nước rất là ngon. – tôi cười cười, đồng thời đưa ly rượu lên mấp môi.
– Anh… nói gì thế… ngon là do nước chứ. – Chito bối rối cúi gằm mặt, lớp hồng hào càng rõ hơn. Tim tôi đập mạnh.
Người con gái trước mặt tại sao lúc trước lại không thể nhận ra cô ấy đáng yêu đến dường này! Chẳng lẽ tôi lại mù quáng đến thế?
Chính vì cái bản tính trẻ con lương thiện và dịu dàng kia đã thu hút
tôi, tôi cảm thấy cô bé này rất đáng yêu. Ở cạnh Chito, tình cảm lớn dần khi nào tôi không hay. Vài lần em vô tình tỏ tình với tôi, tôi cũng chỉ cho là em đang đùa, chỉ là một chút rung động bởi em rất vô tư và ngây
trước kia, hơn bất cứ khi nào hết. Không gian xung quanh đột nhiên biến
thành màu hồng.
– Vậy thì… – tôi định nói gì đó để phá vỡ không khí ngượng ngập này. Nhưng mà lên tiếng rồi lại không biết phải nói gì nữa.
– Em rất vui. – Chito cười toe toét nhìn tôi. Đôi mắt sáng rực khiến
cả người tôi gần như nhũn ra, đến đầu óc cũng trì trệ không thể suy nghĩ được gì khác – Em còn nghĩ anh không thích em.
– Suy nghĩ lung tung. Đưa tay em đây.
Tôi một tay chìa ra phía trước một tay chậm rãi mở cái hộp trên bàn.
Chiếc nhẫn bằng bạc trang trí đơn giản nhưng tinh tế hiện ra.
Chito khẽ đặt tay mình vào bàn tay tôi. Chạm vào rồi thì cả người tôi như có luồng điện chạy qua, hơi ấm từ tay em truyền sang tay tôi một
cách nhanh chóng. Chạm vào rồi tôi mới cảm nhận được kích thước tay của
hai chúng tôi chênh lệch quá lớn. Bàn tay trắng muốt ấy gọn ghẽ nằm
trong tay tôi.
Tôi chậm rãi từng chút một đưa chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của em.
Chito tặng cho tôi một nụ cười rực rỡ, ấm áp soi sáng trái tim tôi.
Chiếc nhẫn vừa khít. Chito đưa chiếc nhẫn lại gần quan sát chăm chú,
trên môi vẫn là nụ cười ấm áp ấy, đôi mắt em sáng long lanh. Chito đột
nhiên nói, ánh đèn rọi lên chiếc nhẫn thật lấp lánh, cả khuôn mặt em như bừng sáng, em cười ngây ngô:
– Đến bây giờ em vẫn nghĩ đây là mơ.
– Em lại nói nhảm rồi. – tôi khẽ khàng trách móc.
– Mọi thứ diễn ra quá nhanh, em vẫn chưa kịp thích ứng được với việc
em đã là bạn gái anh. – Chito nói. Nói xong thì cúi gằm mặt ngượng
ngùng. Tôi mỉm cười hạnh phúc.
– Nếu em còn nói những lời dễ thương như thế thì đừng trách anh. Khả năng tự kiềm chế của anh không tốt như Ren đâu.
Chito rất hiểu chuyện ngay lập tức ngượng chín mặt. Nhìn gò má phúng phính ửng hồng kia tôi chỉ muốn cắn cho một cái.
– Được rồi, về thôi. – tôi đứng dậy rồi đưa tay ra trước mặt Chito.
Em ngơ ngác một lát rồi mới đặt tay mình vào tay tôi. Đúng là rất ngây thơ!
Tôi nắm chặt tay em, ngang nhiên lồng những ngón tay mình vào tay
Chito khẽ siết chặt. Em đi bên cạnh tôi chỉ mỉm cười – nụ cười đã vô
tình chiếm trọn trái tim tôi từ khi nào không hay.
(Còn tiếp)