My Devil! Don&#39t Go

Chương 146 : *Ai gợi ý đi huhu*

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Lời kể của Yuki.



Đang ngoác miệng cười vì viễn cảnh hường phấn bên kia, tôi hoảng hồn

khi thấy Ajita nắm tay Chito kéo nhỏ về phía bàn của tôi và Ren. Thôi

xong… rõ ràng là bị nhìn thấy rồi!



Ajita và Chito ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại. Ren không nói gì,

hình như hắn đã biết từ trước hai người họ đã phát hiện ra chúng tôi.

Tôi chỉ có thể trầm mặc.



Không khí ở bàn của chúng tôi trở nên thật quái dị. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi tới khi tôi không kiềm được run nhẹ. Tôi nhìn hai cái

người đang tay trong tay kia cười cười:



– Haha… thật trùng hợp quá! Hai người cũng đến đây ăn ư?



– Phải rồi. Trùng hợp thật đấy! – Chito nói mà giọng đều đều, khuôn mặt lạnh không lạnh, nóng không nóng, vô cảm!



– Haha… thức ăn ở đây ngon nhỉ? – tôi bèn đâm đầu theo lao.



– Ừ. Ngon lắm. Nhưng không ngon bằng thịt cậu đâu Yuki ạ. – Chito khẽ cười, nụ cười đó làm tôi giật mình. Gì chứ!? Chito thiên thần của tôi

đâu rồi? Trả cô ấy lại đây đi. Huhu!



– Haha… thôi trễ rồi. Tớ ăn cũng no rồi. Về thôi về thôi! – tôi cười tít mắt vội vã đứng dậy đẩy ghế chạy đi.



– Được lắm. Mà tôi không ngờ cậu lại hùa theo cô ấy. – Chito lườm hắn một cái.



– Tôi không thể để vợ mình chạy lung tung được. – hắn nhún vai như

thể bản thân chẳng có lỗi gì rồi cũng đứng lên đi theo tôi. Hắn là dính

tôi 24/24.



Hai người kia cũng sớm không tính toán so đo cùng chúng tôi về nhà.

Chúng tôi kết thúc một buổi tối vui vẻ bằng cuộc rượt đuổi ngoạn mục vì

tôi lén núp trong tủ quần áo ở phòng Chito trông chờ kịch hay.



Ren biết lý do cũng chỉ đen mặt lại búng trán tôi một cái:



– Em đúng là lắm trò.



Tôi nhăn nhó, nhưng một lát sau lại cười khì.



Chúng tôi sau khi cãi vã ầm ĩ lại tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở tiền gia.



Về mảng nấu nướng thì cả bốn chúng tôi cùng xuống bếp. Và trong bếp lại xuất hiện một tràn âm thanh… khá là quái lạ.



– Này! Đừng bỏ nó vào lúc này! Chờ một lát nữa. – một giọng nam.



– Cái này sử dụng như nào nhỉ… Á! – một giọng nữ.



– Ối. – giọng nữ khác.



– Đừng đừng! Chưa được bỏ vào, trộn cho đều đi đã! – giọng nam còn lại lát sau lại vang lên đầy hoảng hốt.



– Bỏ thêm vào. – một giọng nữ.



– Đủ rồi. Vừa ăn rồi mà! – một giọng nữ khác.
lại càng nặng trịch, vậy mà khuôn mặt hắn chẳng tỏ vẻ gì khó khăn, thản

nhiên đem tôi vào trong. Hắn không có mặc áo… làn da mịm màng của hắn áp vào khiến tôi rùng mình.



Tôi đến là cười khổ. Ren hắn không có chút cảm xúc nào hay sao??? (chị ơi chị sai lầm quá)



Tôi theo thói quen choàng tay qua ôm cổ Ren để mặc hắn đưa tôi vào

trong. Dù có tấm lưng hắn che chở, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được

cái lườm đáng sợ phóng đến từ phía sau… cụ thể là từ dưới hồ bơi.



Chito và Ajita ở dưới đó, người cười người nhăn nhó trông đến là hỗn loạn.



Ren đem tôi về phòng, te te đem tôi vào nhà tắm vứt tôi lọt thỏm

trong bồn tắm… mà cái bồn tắm nhà tôi to phải biết rồi đấy. Tôi bị vứt

xuống lăn long lóc một hồi vì trơn trượt mới chống tay ngồi dậy được,

liếc cho hắn một cái rồi vịn tay vào thành bồn đứng dậy:



– Em còn chưa có lấy quần áo.



Hắn không nói không rằng, tôi mới tò mò ngẩng đầu đầy thắc mắc nhìn

Ren. Ánh mắt nóng rực của hắn khiến tôi giật mình. Khuôn mặt hắn đỏ

hồng, có vẻ đang rất khó chịu nhìn tôi. Tôi lại giật mình, cả người run

lên, cảm giác nguy hiểm đang cận kề, nhưng mà có chút… tò mò, dù sao thì ánh mắt đó của hắn cũng rất quyến rũ tôi. Nhịp tim tôi nhanh chóng trở

nên gấp rút.



Hắn mơ màng nhìn tôi một hồi. Cảm giác bị người khác chiếu tướng… tôi thấy có chút không quen, dù đó có là Ren đi chăng nữa, hơn nữa còn là

dùng ánh mắt đó…



Tôi huơ huơ tay trước mặt hắn, đồng thời nuốt nước bọt một cái:



– Anh làm cái gì mà nhìn em ghê thế?



Ren nhíu mày chộp lấy tay tôi. Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt đầy ý tứ rọi thẳng vào người tôi:



– Lần nào cũng vậy, cũng đều là em quyến rũ anh.



Rồi xong… tôi tự cầm dao dí vào cổ mình.



– Em… em quyến rũ anh hồi nào? Anh… anh đừng… đừng có đổ thừa! – tôi

lắp bắp giật tay mình lại, nhưng tay chưa rời được gọng kiềm là tay hắn, thì tôi có cảm giác bay bổng.



Bay bay một hồi lại thấy lưng mình lạnh toát, thì ra là đang áp vào

thành bồn tắm. Tôi tự khi nào đã nằm dài ra. Ren cũng ở trên tôi từ bao

giờ. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… lại là vấn đề đó?



Ren dạo gần đây có vẻ khẩn trương không kiên nhẫn, cái tình trạng này đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi!! Tuy là không có lần nào cùng nhau tới

đích, nhưng vẫn rất hại tim tôi!



Tôi lại lắp bắp:



– R… Re… Ren… Ren… a ưm…



Ren phủ đầu tôi bằng những cái hôn gấp rút, tay hắn lại mò mẫm đi đâu đó rồi trượt vào trong chiếc áo pull của tôi. Chiếc cúc duy nhất của

cái quần short tôi đang mặc cũng đã mở tung.