My Devil! Don't Go
Chương 147 : Thói quen buổi sáng
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
Hắn mò mẫm trên người tôi, môi không ngừng áp lên môi tôi gấp rút,
như thể khi đã buông ra thì tôi sẽ lột đôi môi mình ra, sẽ chạy mất.
Hắn đưa lưỡi vào dây dưa với lưỡi tôi. Nụ hôn càng khiến tôi choáng
váng, một chút chống cự cũng không làm được, một cái đẩy hắn ra cũng
không hề tồn tại. Suy đi nghĩ lại từ trước đến nay tôi đều bị hắn khống
chế, không thể thoát được, đành thuận theo tự nhiên… nhưng mà cái thuận
theo tự nhiên này rất là gây đỏ mặt!!
Tiếng thở gấp của tôi cùng với tiếng thở mạnh của hắn khiến không khí trong căn phòng này hình như cũng ngày càng nóng lên… tất nhiên vì bị
ảnh hưởng nên mặt tôi cũng nóng ran… đúng hơn là lúc này cả người tôi
đều nóng hết cả lên.
Tay hắn lần lần mò lên trên, vạt áo tôi cũng bắt đầu bị kéo cho chạy
lên. Tôi lo lắng thì lo lắng thật, nhưng sức để đáp lại nụ hôn của hắn
còn không có thì ở đâu ra khả năng bảo hắn dừng lại đây?!
Ren mút lấy lưỡi tôi, kéo cả lưỡi tôi cùng cả người tôi sát vào hắn,
một lực hút mơ hồ từ miệng hắn kéo lưỡi tôi sang đó, lại tiếp tục dây
dưa.
Ánh mắt của hắn lúc này khiến tôi thấy ngây dại, cả người tê tê… rất xấu hổ, nhưng thật sự tôi không ghét điều này.
Tay hắn đã nằm vừa vặn trên ngực tôi, thì tôi bất chợt giật mình, la
lên một tiếng, cùng huơ tay một cái, tiếng thở hổn hển của cả hai bị che lấp bởi tiếng nước chảy. Tôi là lỡ tay động trúng cái núm vặn nước.
Nước từ chiếc vòi trên cao bắt đầu tuôn xối xả lên người hai chúng
tôi rồi chảy xuống bồn. Ren dừng mọi hoạt động, kể cả những nụ hôn mãnh
liệt ban nãy.
Tôi thở lấy thở để chậm rãi đẩy hắn ra để tránh bị nước dội thẳng vào mặt. Hành động đầu tiên của Ren là kéo tôi ngồi dậy. Hắn và tôi chỉ im
lặng ngồi trong bồn tắm nhìn nhau. Không có bất kì tiếng động nào khác
ngoài tiếng nước chảy từ chiếc vòi kia.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tuy khuôn mặt hắn vẫn còn mơ hồ một lớp hồng
hồng, nhưng ánh mắt đã không còn ngọn lửa nóng bỏng như ban nãy nữa… đã
có phần dịu lại… ôn nhu hơn… dịu dàng hơn.
Ren đột nhiên ôm lấy tôi thật chặt. Vòng tay hắn ngày càng siết lại,
như đem cả thân tôi bù đắp vào cái khoảng trống nào đó trong lòng mình.
Ren khẽ vuốt tóc tôi.
Cái trải nghiệm này thật mới lạ nha! Từ trước đến giờ chúng tôi ôm
nhau, hôn nhau rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ôm tôi khi cả
hai đều ướt nhẹp như thế này, hơn nữa bây giờ chính là đã ướt càng ướt
thêm khi nước cứ cật lực chảy xuống.
Hắn áp sát môi vào tai tôi như đang nhẹ nhàng hôn nó, khiến một lần
– Được rồi, anh sẽ giúp em. Nhưng hình như em quên gì đó
rồi…? – hắn lém lỉnh đưa nụ cười trẻ con ra nhìn tôi. Quên… quên cái gì
chứ? E hèm… tất nhiên tôi biết hắn đang ám chỉ cái gì.
– Em không hiểu anh đang nói gì! A ha ha! – tôi hét lên đẩy
hắn ra, nhưng trên môi vẫn không giấu được nụ cười ngại ngùng với hai gò má đang đỏ ửng.
– Em rõ ràng là nhớ rất rõ. Mau lại gần đây, đừng chống cự
nữa. Ngoan. – hắn túm chặt hai tay tôi kéo cả người tôi nằm trên người
hắn.
– Ngoan cái đầu nhà anh. – tôi ngượng ngùng cúi xuống hôn phớt một cái lên môi hắn.
Phải đó phải đó… từ cái lần hắn ép tôi hôn hắn để hắn… ừm chụp hình
thì Ren có sở thích mới, chính là muốn nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng
của tôi khi chủ động hôn hắn. Thế là sáng nào, nụ hôn bữa sáng cũng là
bắt tôi trèo lên người hắn mà hôn… nếu không… hắn đe dọa tôi!!! Hức… khổ sợ mà a!
Nhưng nói gì thì nói, sau khi tôi hôn Ren, khuôn mặt hắn rất hạnh
phúc, mà bản thân hắn cũng chẳng thèm giấu diếm, cười rất sảng khoái,
hơn nữa trong đôi mắt kia còn sáng lên lấp lánh.
Nụ cười như trẻ con vừa được quà đó khiến tôi thấy bản thân mình chịu thiệt như vậy cũng không phải là vô ích, ít ra có thể khiến người tôi
yêu vui vẻ, thì tôi cũng sẽ vui vẻ. Vậy nên ngượng thì ngượng, lâu ngày, tôi cũng chẳng thèm chống trả. Đôi khi còn hung hăng cắn môi hắn một
cái suýt chảy máu.
Sau khi mè nheo trên giường (cái trạng ngữ này hình như hơi có vấn đề =]) hắn tâm tình thoải mái đi thẳng vào nhà vệ sinh, cho tôi nướng thêm một chút. Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, bất chợt ánh mắt chạm
phải tấm hình khổ khổng lồ cảnh tôi và hắn đang hôn nhau trên chiếc cầu
ngoài sân nhà, mặt lại đỏ lên. Đã bao lâu rồi ngày nào cũng nhìn ngắm
nó, vậy mà lần nào trông thấy nó, trái tim tôi cũng thật rạo rực, cũng
thấy thật xấu hổ.
Tôi thầm than một tiếng trong lòng, ở bên cạnh hắn thường bị quay như dế, vậy sau này có nên yên tâm gả mình cho Ren…?! Cứ như giao trứng cho ác ý…
Để khỏi nhìn thấy tấm hình đó, tôi chui vào chăn trùm kín mắt. Bóng tối khiến tôi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tôi mơ thấy một giấc mơ rất đẹp…
Tôi và hắn bình yên nằm trên đồng cỏ rộng lớn, xung quanh toàn là
hoa, trên đầu, những ánh nắng nhẹ nhàng trải rộng khắp nơi. Tiếng chim
từ đâu đó vọng về. Trái tim tôi thấy rất hạnh phúc. Ren đột nhiên quay
sang hôn tôi… một nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng
cũng đủ để khiến trái tim tôi rạo rực lạ thường.
(Còn tiếp)