My Devil! Don&#39t Go

Chương 160 : Nhọ

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Ren, Ajita và Dragon! Rốt cuộc ba người đã đứng đó từ khi nào, nghe được cái gì rồi?!!!



– Còn tớ ấy mà… tớ lại… ưm… – tôi bịt miệng Chito khi cô nàng định nói… hic… đừng phát ngôn bừa bãi nữa có được không?!



– Hai em đang làm cái gì vậy? – Ajita cười mỉm, vẫn nụ cười dịu dàng đó… chắc là anh ấy không có nghe thấy cái gì đâu… nhỉ?



– Hờ hờ… chuyện đó… – tôi lắp ba lắp bắp, vậy mà trái ngược với sự lo lắng của tôi, Chito chẳng tỏ vẻ gì là giật mình hay thót tim cả, cô nàng cười tươi rói chào ba người đó.



– Xong rồi à? Vậy ta vào trong đi, đến giờ chiếu phim rồi. – Chito mỉm cười khoác tay Ajita kéo anh vào trong rạp. Tôi, Dragon và Ren cũng bước vào trong, rạp phim tối thui, chỉ có ánh sáng trắng từ màn hình hắt ra.



Chito và Ajita ngồi hàng ghế ở trên, tôi, Ren và Dragon ngồi hàng ghế ở ngay bên dưới. Thấy tôi định đi vào, Ren liền chộp vai kéo tôi lại, hắn lười nhác cất giọng, kèm cái ngáp:



– Để Dragon vào trước. Anh không muốn em ngồi bên ngoài.



– Rồi rồi, Dragon vào trong đi. – tôi đẩy đẩy tấm lưng nhỏ xíu của thằng nhóc.



Nó thở hắt ra liếc xéo Ren một cái, lèm bèm chui vào trong:



– Xì… đúng là cái đồ giữ bạn gái khư khư bên người.



– Nói gì đó thằng kia. – Ren lườm bằng ánh mắt tóe lửa, tôi rùng mình, phía trước sát khí, phía sau cũng là sát khí.



– Này này, mau ổn định chỗ ngồi. – tôi nghiêm mặt lườm liếc.



Hắn cười nhẹ, hơi thở chậm rãi phủ xuống đầu tôi. Tôi run run ngồi xuống ghế.



Dragon bên cạnh cũng ngồi xuống, nhưng chưa kịp yên vị đã hét lên một tiếng “A” rồi đứng phắt dậy, màn hình bắt đầu những giây đầu tiên của bộ phim.



– Có chuyện gì vậy? – tôi lập tức đứng lên theo phản xạ quay sang nhìn.



– Có… c… cái gì đó. – thằng nhóc đau đớn rên rỉ.



– Làm ơn mở đèn giúp tôi. – Ren đột ngột hét lớn.



– Có chuyện gì thế? – Chito và Ajita cũng đã đứng dậy, đều quay xuống nhìn Dragon.



Thằng bé níu chặt tay tôi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì chứ? Tôi vô thức đưa tay xuống sờ sờ chiếc ghế, nhưng chưa kịp cảm nhận độ êm của nó đã bị Ren kéo phăng lại, đồng thời hắn hét lên:


Tôi nhìn nhìn một hồi, cũng không biết phải phản ứng như thế nào, đành ngậm ngùi đánh trống lảng:



– Nhưng mà nói gì thì nói, tụi mình đúng là chúa nhọ mà, đi đến đâu là báo hại đến đó. Thế là tiu luôn cả bộ phim.



– Thì bây giờ đi xem là được chứ gì? – Chito nhún vai trả lời.



– Cậu nghĩ Dragon còn hứng thú đi xem phim chắc? Chỉ sợ là bị một lần tởn đến già không dám đến đây nữa ấy chứ. – tôi cười khẩy liếc nó, Dragon không những không xấu hổ còn nghênh mặt lên.



– Cũng may cho cô đó đồ ngốc, còn ý kiến với tôi à? Nếu Ren lúc đó không dở chứng muốn cô ngồi giữa, thì cô chẳng phải đã bị thương rồi sao? Đừng chỉ biết ở đó trêu chọc tôi, nghĩ kĩ lại đi xem có phải tôi đã hứng nó giùm cô hay không? Tôi đã cứu cô đấy. – chất giọng trẻ con mà phát ngôn cũng thật là trẻ con.



– Ừm… quả thật cậu là người đã hứng giúp tôi thương tích. – tôi gật đầu cười nhàn nhạt, thằng bé có vẻ rất kênh kiệu hất mặt lên trời – Nhưng mà người cứu tôi phải là Ren chứ? Là anh ấy bảo tôi ngồi ở giữa chứ đâu có phải cậu.



– Gì chứ? Cô không cảm ơn tôi một câu còn bắt bẻ người ta nữa. Đúng là đồ trẻ con. Tôi đây không thèm chấp nữa. – Dragon nói cho một hơi rồi kéo kéo tay Chito – Đi thôi. Về nhà đi. Chán rồi.



– Ơ… – nhìn ba người kia nắm tay dung đang dung dẻ qua chỗ tôi đứng mà tôi không thể nói được gì.



Tôi bối rối nhìn sang Ren, chờ đợi một câu an ủi từ hắn, nhưng ai ngờ hắn lại phũ phàng phang cho tôi một câu:



– Lần này là em sai rồi, anh không thể bênh em được.



Thế quái nào lại là tôi sai?!



Tôi là người chọn ghế chắc?



Tôi là người gài sẵn mớ dao đó chắc?



Tôi là người rủ đi chắc?



Tôi là người bảo nó ngồi vào trong đó chắc?



Ơ… vậy tại sao tôi lại là người có lỗi!!!



Thấy vẻ mặt rầu rĩ của tôi, Ren thở dài:



– Nó hứng hết giùm em, người lịch sự sẽ cảm ơn nó một tiếng.



Vậy là Ren đang có ý bảo tôi bất lịch sự à???