My Devil! Don&#39t Go

Chương 161 : Chuyện vui của ren

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Khi đã về đến nhà, thấy dáng lưng nhỏ xíu của Dragon lom khom trong bếp tìm cái nồi, tôi mới nhận ra, hình như tôi sai thật.



Thằng bé từ lâu chỉ ở trong hang động, đến ở với chúng tôi cứ ngỡ sẽ được đưa đi chơi, kết quả là phải làm quản gia không công cho chúng tôi, kể từ khi có nó trong nhà, nấu nướng giao hết cho Dragon. Cơ mà chẳng hiểu sao, lần đầu đến đây nó còn cảm thấy thức ăn của pháp sư chúng tôi là một thứ gì đó thât gớm ghiếc không thể chạm vào, tại sao sau một lần nếm thử đã có thể nấu hơn trăm món khác nhau, hơn nữa tay nghề còn ngang ngang bếp trưởng nổi tiếng thể giới.



Ầy… chủ đề đó đã xa vời quá rồi, quay lại cuộc đời của nó từ khi đặt chân về nhà tôi. Nhớ lại lần trước nhà bị đột nhập, thằng bé bị sốt đến nỗi phải đưa vào bệnh viện, lần này đi chơi thật thì lại bị thương… số phận của Dragon xem ra còn nhọ hơn cả lũ chúng tôi gộp lại…



Tự nhiên thấy thương thương. Ren ban nãy ra ngoài có chút việc, có một mình tôi về nhà, bây giờ có chui lên phòng cũng chẳng có gì làm, thôi thì mặt dầy một chút, làm hòa với Dragon vậy.



Tôi thản nhiên vào trong, mở tủ ra, lấy cái nồi xuống đặt lên bếp. Dragon nhìn tôi chăm chú như thể tôi đang làm chuyện gì lạ đời lắm. Ánh mắt hiện lên dòng chữ “Tại sao cô biết được cái nồi nằm ở đâu?” Chẳng lẽ tôi lại mỉm cười nói là “Tôi giấu nó đó… hơn nữa là chọn nơi cao thật cao để thằng lùn như cậu không thể tìm thấy. Haha.” Tôi khẽ tằng hắng:



– Tôi giúp cậu nấu ăn.



– Không cần, ra phòng khác nằm xem ti vi đi. – nó cộc cằn mở bếp bắt đầu nấu, còn ủn tôi qua một bên đứng nhìn.



Tôi im lặng đứng chỗ cũ nhìn nó làm, bị ánh nhìn chằm chằm của tôi xoáy vào người, tất nhiên chẳng có ai còn có thể tập trung làm việc được, Ren còn phải chịu thua trước trò này thì Dragon làm sao kham nổi haha.



Thế là thời cơ của tôi đã đến:



– Ấy, cái đấy là bột ngọt chứ không phải muối đâu.



– Biết rồi. Im đi. Ra ngoài. – nó miệng thì nói vậy, cộc cằn là vậy, nhưng tay vội đóng nắp hủ bột ngọt lại cất đi, lôi tiếp hủ muối ra bỏ vào. Tôi cười thầm. Tính cách thằng bé quả là không hề xấu xa tí nào… có khi còn lương thiện hơn cả tôi. (???)



Vừa nấu canh vừa xào rau, Dragon tất bật chạy qua lại liên hồi. Tôi liền bước đến đẩy nó ra, cầm lấy mui canh chèn chèn rau xuống:



– Được rồi để tôi nấu canh cho, cậu cứ xào rau đi.



Nó nhìn tôi lưỡng lự một hồi rồi chạy sang cầm lấy cán chảo giật giật, rau tung tứ phía trông vô cùng đẹp mắt.



Tôi thở dài, Dragon dù cho có bỏ nhà này đi bụi thì vẫn có hàng tá nhà hàng năm sao xếp hàng dài thượt chờ đón nó về. Tự nhiên thấy tủi thân.



– Chuyện ban nãy cho tôi xin lỗi đi. Là tôi sai rồi. – tôi lí nhí trong miệng, bị tiếng xèo xèo át mất.



Dragon chẳng có vẻ gì là đã nghe rồi cả… nhưng tôi cá chắc một điều, nó nghe thấy rất rõ ràng, từng chữ một, tai nó thính đến vậy mà…



– Này. – tôi điên tiết hét lên khi thấy nó chẳng có vẻ gì là nghe thấy tôi nói.



Dragon tắt bếp, mãi một lúc sau đó tiếng xèo xèo mới chấm dứt, nó liếc tôi một cái:
– Một lát nữa, anh sẽ tiết lộ cho em lúc trên giường.



‘Lạch cạch’ – chiếc dĩa trên tay tôi rơi xuống. May mắn nó bằng nhựa nên không có vỡ…



– Anh biến ra ngoài cho em. – tôi lạnh lùng xua đuổi. Ở bên cạnh hắn thoải mái gì chứ?? Toàn phải căng thần kinh tìm cách đáp trả lại mấy trò kinh dị của Ren. Phải nói là trình độ quấy rối đã có bằng chứng nhận quốc tế.



– Không thích. Như vậy tuyệt hơn. Anh không muốn dành ra cả buổi tối cuối tuần để ngồi nói chuyện với một thằng nhóc. Ở cạnh vợ vẫn tốt hơn. – hắn cười nhẹ, tiếng cười nhẹ như tiếng thở, hắn hơi đổ người lên tôi, cảm giác lưng mình áp sát ngực hắn, tôi đỏ mặt.



– Thằng nhóc này cũng chẳng muốn phí thời gian với cậu đâu. – giọng nói trong trẻo của Dragon từ đâu đó vọng tới khiến tôi đứng hình. Ren thì chẳng quan tâm, còn cười nhàn nhạt, trong khi tôi bối rối quay sang nhìn nó, Ren cũng theo thế mà quay sang.



– Thật ra không phải như v…



– Tôi không quan tâm. – nó nói rồi lấy từ trong tủ lạnh ra một phần bánh ngọt giống hệt ban chiều tôi và nó đã ăn, lạnh lùng đi thẳng lên phòng khách. Vậy là thật ra có nhiều hơn hai phần chứ không phải chỉ là thuận tay mua rồi cảm thấy ngán à… Cái tính cách đó giống ai mà đáng yêu thế?



– Em mà còn nhìn theo nó nữa thì đừng mong đêm nay anh sẽ tha cho em. – Ren làu bàu, cả người vẫn tựa vào tôi như mấy con lười không xương bám víu vào cành cây, tôi đi đâu hắn lết theo đấy, tôi xoay bên này, hắn cũng xoay theo… cái thể loại gì đây???!



– Này! Mau đứng thẳng dậy, anh nặng quá. – chịu không nổi tôi phải hét lên.



– Này! Hai người ồn quá! Át hết tiếng phim hoạt hình của tôi rồi! – tiếng cáu gắt của Dragon vọng lại từ xa…



– …







Tối đó tôi đang nằm sấp trên giường, úp mặt xuống gối, thì hắn mon men tiếng lại gần. Bàn tay to lớn chạm vào eo tôi, tôi rùng mình một cái, rồi nhớ ra chuyện gì đó, ngồi bật dậy:



– Có chuyện gì, anh mau nói đi? Chuyện gì vui đến vậy?



– Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho nghe. – hắn ma mãnh cười đáp. Tôi bình thản hôn lên má hắn với tốc độ siêu thanh rồi mỉm cười dịu dàng.



– Xong rồi, nói đi.



– … – hắn trề môi bẹo má tôi – Đồ gian xảo.



Bẹo thỏa thích trong tiếng la lối í ới của tôi, hắn mới cười toe toét đưa cho tôi một tờ báo.