My Devil! Don&#39t Go

Chương 163 : Tokio…

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tôi nói không lại hắn ta nữa, thì mặc kệ, quay lưng bước đi, đi được

một lát tôi rẻ cua, dùng thuật dịch chuyển đi mất, nhưng vì nãy giờ rẽ

rẽ chạy chạy, tôi còn chả biết mình đang ở đâu, chỉ tạm dịch chuyển đi

một khoảng để hắn ta mất dấu mới lần là mò đường.



Cái số của tôi tại sao nó lại nhọ đến mức này?!!



Có ai đời lớn tồng ngồng thế này mà nội trong một năm tôi đã đi lạc

ba bốn lần. Lần vì say, lần vì ngu, lần này thì vì cái gì đây…



Tôi nhìn quanh… ồ… tòa nhà này thiết kế đẹp ghê, ồ… con đường này nhiều cây ghê… tất cả đều thật mới lạ.



Hắc tuyến nổi đầy trán.



Dù đã ở thị trấn này gần một năm rồi, tôi vẫn không thể rõ hết đường đi, thật thảm hại.



Đã mười giờ tối, con đường này vắng tanh, muốn hỏi đường cũng không

được, tôi trông chờ vào bản thân, hy vọng sẽ về được đến nhà bằng niềm

tin.



Tiếng gió rít qua tai tôi… khiến người ta hoang mang hoảng sợ. Nhìn

con đường tối mù vắng vẻ, đột nhiên tôi lại thấy sợ ma… cái căn bệnh nan y này…



Tôi run run chạy vụt đi, chạy càng nhanh càng tốt, hướng thẳng về nơi có ánh sáng mà chạy. Một luồng gió lạnh kéo đến khiến tôi nổi hết da

gà, tóc gáy cũng dựng ngược lên hết trơn.



Đột nhiên có một bàn tay vỗ vai tôi. Tôi giật mình hét lớn, đồng thời co chân đá về phía sau theo phản xạ tự nhiên, người đó hự một tiếng rồi ngã ra đất.



Đá xong tôi chạy thêm một khúc nữa mới quay đầu nhìn, lại hét lớn khi không thể thấy rõ mặt mũi người đối diện, người đó đen thui như đít nồi ý.



– Maaaaa!!! Aaaaaa!!



Tôi lại hét lên rồi chạy đi, nhưng vừa quay lưng đã tông trúng một người nữa.



Tôi té ngửa… đầu óc choáng váng, quay vòng hết cả lên, thật sự rất nhức đầu.



Đến khi tôi đã hoàn hồn lại rồi mới phát hiện trước mặt mình là những tên đầu gấu tôi đã bang phải hồi chiều, thở hắt ra một tiếng: “Không

phải là ghét của nào trời trao của đó đó chứ, sao cứ gặp hoài vậy?”



– Có chuyện gì? Tự dưng lại giữ vai tôi? – tôi lên tiếng hỏi trước,

khi thấy tụi nó đã đứng thành một vòng tròn quanh mình, tôi phủi phủi

mông quần đứng dậy, đề phòng nhìn một lượt. Không có đứa nào có vũ khí

cầm tay, cả bốn thằng đều là DW.



– Có chuyện gì ư? Cô em không cần phải giả vờ bình tĩnh như vậy đâu.

Sợ thì cứ khóc thét lên, ở đây cũng chẳng có ai nghe thấy được. – tên

giữ vai tôi lúc nãy lại cười sằng sặc, cái giọng điệu nham nhở đó khiến

tôi thấy buồn nôn. Thật đáng ghê tởm.



– Đừng có đánh trống lãng, tôi hỏi là mấy người muốn cái gì?? Đừng có ở đó mà lôi thôi. – tôi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, ngáp một cái vì
Tôi sợ cái khuôn mặt đáng thương đó.



Từ trước đến giờ tôi vốn rất từ bi, có lòng thương người, nhìn thấy người ta phải chịu khổ chịu thiệt, tôi chịu không nổi.



Không khí lúc này bắt đầu trở nên thật quái dị, tôi cứ len lén liếc lên hắn ta, mà Tokio lúc này cũng không nói gì.



Sau vài phút khó xử, tôi khó chịu lên tiếng:



– Chắc là hắn ta cũng đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.



– Ừ… – hắn ta vô thức gật đầu rồi cùng tôi ra ngoài.



Tôi thở dài một hơi, vẫn còn ngượng ngùng nhìn Tokio.



Sau đó tôi và hắn ta đi song song với nhau trên đường, không ai nói với ai câu nào.



Cảm thấy quá bức bối ngột ngạt, tôi liền lên tiếng:



– A… anh ăn tối chưa, tôi mời.



– Ừ. Chúng ta đi.



Tôi vừa xoay người, một cơn gió lớn thổi qua, tôi đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát.



Gió thổi không ngừng, tựa như một cơn bão lớn sắp ập đến, không ngừng gào rít lay động cây cối, bụi bay mù mịt.



Tóc tôi rối mù hết che khuất tầm nhìn, tôi vô thức nhắm tịt mắt lại, vai hơi nhướn lên co lại hết mức.



Cứ ngỡ một lúc rồi thôi, không ngờ gió thôi lâu đến vậy, tôi mờ mịt

chẳng thấy gì phía trước, người đứng không vững cứ bị gió lung lay, tôi

bắt đầu thấy hoang mang. Chẳng lẽ là lốc xoáy??



Một vòng tay nhanh chóng ôm lấy tôi, bao nhiêu xô đẩy hoàn toàn biến

mất. Tôi yên vị trong lòng người đó mới có thể từ từ mở mắt, trước mặt

tôi là một màu đen tuyền… từ chiếc áo của Tokio. Mùi mồ hôi xen lẫn mùi

hương nhè nhẹ xộc vào mũi tôi.



Gió từ từ nhẹ lại như vuốt ve làn da rồi lặng hẳn.



Tôi chợt giật mình khi nghe tiếng của một người phụ nữ vang vọng sau lưng.



Tôi vội đẩy hắn ta ra theo phản xạ, tự hỏi tại sao hôm nay mình lại phải quá dựa dẫm vào người khác.



– Tại sao ngươi lại ngăn cản ta.



Chất giọng ấy lại rành rọt cất lên… tôi rùng mình vì xương sống lúc này lạnh toát.



(Còn tiếp)