My Devil! Don&#39t Go

Chương 164 : Trò chơi đuổi bắt

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


– Tại sao ngươi lại ngăn cản ta.



Một giọng phụ nữ cất lên, có hơi lạ mà cũng có hơi quen.



Tokio chầm chậm hướng mắt về phía tiếng nói.



Tôi chỉnh trang đầu tóc sơ qua rồi cũng quay snag nhìn.



Vừa thấy người đó, Tokio lập tức thay đổi sắc mặc. Đôi môi mím chặt

đến tím tái, hàng chân mày nhíu lại, đôi mắt không dám rời đi khỏi bà ta dù chỉ một mi li, khuôn mặt bình thường hay hất lên ngạo nghễ lúc này

hơi cúi xuống, chính là thể hiện hắn ta đang cực kì đề phòng bà ta, đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.



Nhìn theo tầm mắt hắn, tôi đã trông thấy người phụ nữ đứng đó, xa

chúng tôi tầm mười mét. Bà ta mặc một bộ đầm khá tôn dáng, nhìn rất

trưởng thành. Hôm nay khác với những lần trước tôi đã gặp, mẹ của Tokio… người mà tôi nghi ngờ là boss, trang điểm rất đậm, nhìn đôi môi đỏ rực

đó tôi rùng mình.



Tokio cố tình đứng trước tôi, gườm gườm nhìn bà ta. Mẹ hắn ta tức điên:



– Ngươi còn dám bênh vực cho con nhỏ đó? Đồ phản bội. – bà ta gằn

giọng, từng từ từng từ như đều bao hàm sát khí, gương mặt lạnh tanh

không chút cảm xúc.



– Đã gọi tôi là đồ phản bội thì đừng hỏi tôi câu đó. – Tokio cũng vô cùng lạnh lùng.



– À,… ừm… tôi về để mẹ con hai người nói chuyện nhé. – tôi khó nhọc lên tiếng, cắt ngang màn đọ mắt hết sức đáng sợ kia.



– Đứng lại. – bà ta lạnh nhạt nhả ra hai chữ, đã khiến hành động quay đầu bỏ chạy của tôi lập tức dừng lại, tôi rụt rè quay đầu, nuốt nước

bọt.



– Chạy đi. – Tokio liền quay sang nói nhỏ vào tai tôi, hàng chân mày vẫn không hề giãn ra.



Tôi thật sự chỉ biết cười khổ, mỗi người một ý thế này thì biết nghe theo ai bây giờ đây?



– Chuyện riêng của mẹ con hai người, tôi ở lại làm gì hả? – tôi cười

khổ với Tokio, liếc liếc ra hiệu cho hắn ta buông tay đang nắm lấy cổ

tay tôi ra.



– Mẹ con gì chứ? Cô bị ngu à? – bà ta lên tiếng, giọng đầy khinh bỉ, tôi liếc sang thì thấy ánh mắt sắc lạnh cắm vào người mình.



Ực… khuôn mặt dịu dàng lần trước biến đâu mất rồi??



– Bị lừa đến vậy mà cô còn giả ngu không hiểu ư? Đừng nói với tôi cô vẫn chưa biết tôi là người đứng đầu tổ chức G.



– … – tôi căm lặng… vậy là đúng rồi.



Tôi không còn lý do gì để nghi ngờ nữa mà đã hoàn toàn xác định. Tôi

vô thức nhìn sang Tokio với ánh mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Nếu đã

vậy… thì tình bạn bè giữa chúng tôi là cái gì… là thật hay chỉ đơn giản

là một vở kịch. Hôm nay hắn ta tình cờ cứu tôi cũng chỉ là một vở kịch,

mà nhân vật bị người người sỉ nhục người người khinh bỉ là tôi?


Tôi bây giờ lại chạy không mục đích, không lí tưởng. Chỉ biết chạy

với chạy, cứ như thể nếu đôi chân này không hoạt động thì mãi mãi cũng

sẽ không thể nhấc lên được nữa.



Một thứ gì đó không rõ hình thù, cũng không biết là gì ngáng chân tôi khiến tôi vấp ngã, chúi người về phía trước.



Khi đã nằm dài trên cỏ thì lại có một vật gì đó thật nặng đè lên lưng tôi khiến tôi không thể cử động.



Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, một lúc sau, chất giọng oanh vàng đáng sợ của boss vang lên. Lưng tôi cũng nhẹ bẫng. Tôi thảm hại từ từ ngồi

dậy. Bà ta đứng cách tôi một khoảng.



Trong cái không gian tối mù với ánh trăng yếu ớt trên cao, bà ta

trông thật cô đơn, cứ như sát thủ cô độc suốt cả một đời theo đuổi một

đối tượng, cuối cùng bị người ta lừa lại mất hết tất cả đâm hận đời vậy.



Boss chầm chậm mở miệng:



– Cô không chạy thoát khỏi ta được đâu. Phép thuật của cô vốn cũng không thể so bì với tôi.



– Dù vậy nhưng tôi cũng không bao giờ ngoan ngoãn theo bà về đó đâu.



Tôi nói xong liền tung một đòn phép thuật về phía bà ta. Như tôi đã

dự đoán, xung quanh boss là một quả cầu phép thuật lớn, những đòn tấn

công phép thuật từ bên ngoài không thể chạm đến bà ta.



Bà ta đứng quá xa tôi, sát thương vật lí lại là không thể nào. Tôi phải làm sao đây? Bắt chước bà ta tạo một cái y hệt??



Cái loại quả cầu phép thuật đó thật ra là sự phát triển của phép

thuật tạo không gian không dùng phép được… nói trắng ra là phép thuật

cao cấp.



Cơ bản tôi còn làm không được thì nâng cao làm sao mà với tới.



Tôi lúc này chỉ biết đề phòng bà ta. Boss chỉ cười cười trước phản ứng yếu ớt của tôi, bà ta nói:



– Ngoan ngoãn theo tôi về tổ chức, tôi không muốn làm tổn hại đến con chuột bạch đặc biệt đến thế này.



– Bà thậm chí còn chẳng xem tôi là một pháp sư, việc gì phải làm khó

làm dễ tôi như vậy? – tôi đứng trước bà ta, cảm xúc phức tạp và hỗn độn.



– Cô hận chúng tôi lắm đúng không? Nếu cô hiến thân cho tổ chức, sau

khi chúng tôi thử nghiệm một loạt thí nghiệm lên người cô, tôi sẽ để cô

làm gì thì làm… thậm chí… giết tôi luôn cũng được. – boss lúc này mới

thở dài nói, bà ta cởi bỏ khuôn mặt lạnh lùng, đưa ra vẻ mặt cầu xin

hiếm thấy – Dù nói ra nghe rất vô lí, nhưng mà nghiên cứu này là ước

vọng của gia tộc tôi. Tôi không muốn để thế hệ trước phải phí công.



(Còn tiếp)