My Devil! Don&#39t Go

Chương 165 : Boss và tổ chức

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tôi lặng im nghe bà ta tâm sự. Thật ra mà nói thì…



– Từ khi nghe câu chuyện về quá khứ tôi, tôi rất hận cái tổ chức đáng ghét kia của bà, đành lòng tách tôi ra khỏi bố mẹ. – nói tới đây, tôi

hít một hơi sâu, đồng thời nhìn phản ứng của boss rồi tiếp tục – Nhưng

sau khi ở bên cạnh những người bạn thân của mình, tôi mới nhận ra, thù

ghét người khác chỉ là những cảm xúc tiêu cực vô dụng. Bản thân tôi có

lẽ cũng nên cảm ơn các người đã để tôi có thể sống vào thời đại này,

thời đại có những người quan trọng với tôi.



– …



– Tôi ấy mà… vốn từ lâu rồi tôi đã không còn căm ghét các người nữa,

tôi chỉ muốn hỏi bà về thông tin của ba mẹ tôi, ít ra hãy cho tôi thấy

tấm hình của họ. – tôi đã nói tôi rất dễ mềm lòng trước người khác, đây

là một ví dụ điển hình.



– Vậy là cô đồng ý… – trong đôi mắt đen kia lóe lên tia sáng mỏng manh, yếu ớt, nhưng thật nổi bật trong đêm đen.



– Tôi không hề nói tôi sẽ về tổ chức cùng bà nghiên cứu. Tôi chỉ đang nói ra suy nghĩ và cảm xúc của mình dành cho bà. – tôi nhếch môi đáp.



– Tôi xin lỗi, nhưng không thể thuyết phục được cô thì tôi chỉ còn có cách ép buộc, dù cho có phải dùng đến vũ lực. – boss vừa nói vừa đưa

tay lên, soạt một cái tôi đã văng ra xa và đo đất khi nào không hay.



Tốc độ nhanh đến không tưởng…



Đến lúc cảm thấy trời đất đảo lộn, còn bản thân mình đang nằm dài

trên đất, tôi vẫn chưa cảm nhận được cơn đau. Vai tôi một lúc sau mới có phản ứng, bắt đầu đau nhói lên… không phải là trật rồi chứ?



Lúc này tôi mới nhận ra bà ta nguy hiểm đến cỡ nào. Nếu boss muốn giết tôi, thì tôi chắc chắn chết không kịp ngáp.



Tôi lồm cồm ngồi dậy, một tay chống đất, một tay ôm vai, bắt đầu nhìn bà ta với ánh mắt đề phòng.



– Khụ khụ… – miệng vừa mở đã xuất hiện cảm giác nội thương, ngực tôi đau đớn, hô hấp khó khăn, không thể phát ra tiếng nói.



Th… Thật không thể tin được. Một cú duy nhất mà tôi bị thương tới hai nơi!



Boss nhíu mày nhìn phản ứng của tôi, bà ta chậm rãi hỏi:



– Tại sao không dùng thuật trị thương, không phải WW các người giỏi nhất thứ đó sao?



– Không cần bà phải quan tâm. – tôi gần như gào lên, ngực lại đau

nhói. Nhưng nói thì mạnh miệng vậy thôi chứ tình hình là tôi không ổn

rồi.



Tầm nhìn của tôi bắt đầu hẹp dần, đầu cũng nặng trình trịch. Mọi thứ

xung quanh tôi tối dần, mờ mờ, tai cũng bắt đầu ù ù đi, cả người tôi cứ

như nam châm hút đất, chỉ muốn sà xuống đó nằm cho thoải mái… cảm giác

muốn nôn mửa kéo đến. Tôi chỉ biết che miệng đồng thời cố gượng người.



Chỉ cần bà ta cho tôi một cú nữa thì không khéo bất tỉnh nhân sự.


Tay chân tôi một lần nữa nhũn hết cả ra, đến khi tôi đưa tay đẩy hắn

ra vì không thở được, Ren mới nhìn tôi, nhìn bằng đôi mắt giận dỗi xen

lẫn yêu chiều:



– Em có biết ban nãy chạy đến Tiffa không thấy ai ở đó, anh đã lo đến mức nào không? Sau này đừng hòng anh cho em đi làm mà không có anh đi

theo nữa.



– Nhưng em đã hứa sẽ đem cái đó (là cái điện thoại ý) theo rồi mà?- tôi gân cổ lên cãi.



– Cái đó gì chứ? Anh chỉ bảo em đem theo cho chắc phòng những lúc anh không bên em được thôi. Chẳng hạn như khi em bị tấn công trong nhà vệ

sinh nữ thì hẵn dùng nó mà gọi cho anh, còn không em cứ tự tin là anh sẽ bên cạnh em 24/24. – hắn nói cứ như đúng rồi, hơn nữa là nói với cái

giọng điệu chết người tôi hoàn toàn không có đề kháng.



– Anh… thật là…



– Bây giờ anh muốn bỏ em vào túi áo để độc chiếm quá đi mất. – Ren

bĩu môi nói, nói xong mặt hắn hơi ửng hồng. Tôi thích thú định reo lên

trêu hắn, ai ngờ Ren lạil lợi dụng thời cơ, cúi xuống hôn tôi, không để

tôi kịp phản ứng.







Ngay chiều hôm sau, tôi và Chito đang nằm trên sô pha phòng khách xem ti vi thì Ren và Ajita từ bên ngoài bước vào cầm theo hai sấp giấy dày

vứt lên bàn.



– Anh đã cho người điều tra được, tổ chức G thật ra không hẳn là một

tổ chức ngầm. Nó giống viện nghiên cứu hơn. – Ren nói với tôi – Lần

trước anh cũng có nói rồi. Đứa con giữa một DW và một WW thật sự là một

chủ đề khiến người khác tò mò, trên toàn thế giới này có không ít các tổ chức như vậy.



– Nếu chúng ta công khai khiêu khích họ, chắc chắn sẽ gây sóng dư

luận. Kết quả là chỉ có thể lèn lút vào đó trộm lấy tư liệu đồng thời

đưa Tokio ra ngoài. – Ajita tiếp lời.



– Nhưng khi Tokio biến mất, liệu boss sẽ phản ứng như thế nào? Hắn ta cũng nói, hắn ta có vai trò rất quan trọng trong tổ chức… – Chito đưa

ra thắc mắc, ngay lập tức được Ajita giải đáp.



– Chuyện đó em không cần phải lo, chúng ta chỉ đưa Tokio ra ngoài khi trên người cậu ta có dấu tích bị thương. Một khi đã bị thương thì bản

thân Tokio sẽ là bằng chứng chúng ta có thể kiện lại G trước tòa, nếu

bọn họ quay sang chĩa mũi dùi về phía ta. Một tổ chức tầm vóc như vậy

không thể nào bạo lực với nhân viên được.



– Vậy em muốn khi nào chúng ta tiến hành? – Ren hỏi, đưa ánh mắt về phía tôi.



Ba người còn lại cũng chăm chăm nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.



– Ngay tối mai.



(Còn tiếp)