My Devil! Don&#39t Go

Chương 167 : Tác chiến

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tôi nhìn mình trong gương… thật là thê thảm… dấu hôn khắp nơi, khuôn mặt đỏ ửng, cả da toàn thân cũng đỏ hết lên.



Liếc nhìn thấy ánh mắt vô tư của Ren trong gương, hắn nằm dài trên giường nhìn tôi đầy thích thú, tôi quay lại lườm Ren một cái.



Tôi tức điên nhìn Ren, hắn lại nhếch mép nhìn tôi… ‘liếc mắt đưa tình’ một hồi, Ren ngoắc ngoắc tôi sang chỗ hắn:



– Sang đây anh giúp em lau tóc.



Tôi suy ngẫm một hồi, nhìn qua nhìn lại, mới rụt rè chui vào vòng tay hắn. Ren nhanh chóng ôm lấy tôi, bàn tay dịu dàng xoa xoa đầu tôi. Qua

lớp khăn lông dày, tôi vẫn có thể cảm thận được bàn tay xương xẩu của

Ren.



– Mau ngồi yên.



Không ngờ tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tôi ngồi im re, hai chân hắn kẹp hai chân tôi, bàn tay lau lau đầu tôi đầy dịu dàng.



– Một lát nữa để em giúp anh lau.



– … – hắn im lặng một hồi – Được.



Sau khi tóc tôi tạm ổn, tôi mới đứng dậy, quỳ lên giường phía sau

hắn. Ren nhắm hờ mắt để yên cho tôi quậy phá. Mái tóc ngắn của hắn rối

tung hết lên, tôi ra sức vò, vò đến mức Ren còn phải lên tiếng:



– Em đừng có lợi dụng.



– Em đâu có làm gì đâu mà. – dù nói thì nói vậy, tôi vẫn không giấu được nụ cười gian.



– Em như vậy ai tin cho được. Đồ ngốc. – hắn nhếch mép, chất giọng dịu dàng như rót mật vào tai tôi.



Được rồi, không đùa nữa. Tôi lau tóc cho Ren…



– Chú ý. – giọng của Kurai truyền qua điện thoại.



– Có chuyện gì sao? – Ren nói.



Tôi buông tay định xuống giường thì Ren giữ cổ tay tôi lại. Tôi ngẩng người nhìn hắn. Ren quay đầu, mắt vẫn nhắm hờ, nhướn mày lên ý bảo tôi

cứ tiếp tục.



Tôi chép miệng… giờ phút nào rồi mà vẫn còn hưởng thụ thế kia… trên thế giới này chỉ có duy nhất một người làm được như vậy…



– Bọn chúng rời đi không ít, chỉ còn bốn DW thôi. Mấy đứa chuẩn bị

tấn công. – thế là Kurai nói, măc kệ Kurai nói, tôi vẫn có nhiệm vụ cao

cả hơn là lau tóc cho Ren. Hắn vô cùng hưởng thụ.



– Được. Năm phút nữa hẹn nhau trước cửa phòng Ajita. – Ren nói giọng đều đều, không thèm che giấu sự thoải mái.



– Này hai người kia đang làm gì mà giọng Ren nghe… thư thả vậy?! – Chito bên đầu dây kia tinh ý nhận ra, hỏi thẳng luôn.



– Chuyện riêng, đừng có tò mò. – Ren cười khẩy đáp.


Tôi tựa người vào tường, vừa đặt tay chống tường thì ấn phải cái gì

đó, tôi giật mình vì cả người mình bị nghiêng qua, chới với. Ngay lập

tức, bức tường bị đẩy vào trong. Cả ba chúng tôi ngả ngửa. Sau đó, nền

nhà xoay qua một cái, rồi bức tường khép lại.



Chúng tôi bây giờ đang nằm dài trên sàn, trong một căn phòng trang trí bắt mắt.



Tiếng bước chân ngày càng gần. Ren liền lôi tay tôi và nắm cổ áo Dragon kéo vào một góc khuất.



Căn phòng này rất hoàn mĩ a, màu sắc chủ đạo là hai màu trắng đen,

nội thất phối hợp với nhau nhìn rất hòa hợp… rất tinh tế, hơn nữa, căn

phòng này không có hình chữ nhật hay hình vuông như bình thường, nó hơi

cong cong, tường bên này cong vào, tường bên kia cong ra, giống như một

giọt nước vậy. Hình như đây là phòng tiếp khách, bởi ngoài bộ bàn ghế

thật to ở giữa phòng ra thì xung quanh toàn là nội thất trang trí, nào

ti vi nào tủ gỗ xưa, nào tượng đồng, nào hòn non bộ,…



Chúng tôi bây giờ là đang nấp phía sau lưng một cái tủ.



Lại một thiết kế kì lạ nữa, chính là đồ vật không được kê sát tường,

chúng cách ra một khoảng nhất định… đặc biệt là những khoảng giữa nội

thất và bức tường này lại rất tối, ánh sáng hoàn toàn không đến được…

rất quái dị, mà cũng thật thú vị.



Bức tường ban nãy bật mở, có hai người bước vào. Mà từ khi có sự xuất hiện của hai người đó, tôi hoàn toàn sửng sốt, không dám hó hé một lời, đến thở cũng không dám thở mạnh.



Chẳng phải là… boss và ba của Ren!



Tôi liền liếc mắt sang hắn, Ren mặt không cảm xúc, hình như cũng

không phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, mà cũng không phát hiện ra tay hắn đang vô thức nắm chặt, bởi tay tôi đau quá… mà không có dám rên rỉ nửa

lời, chỉ có thể nhíu chặt hàng chân mày.



Mãi đến khi hai người đó đã yên vị trên ghế, Ren dường như bừng tỉnh, hắn đột ngột nhìn xuống bàn tay của tôi đang sắp biến dạng trong tay

hắn, hàng chân mày nhíu lại.



Ren vội dùng cả hai tay đưa tay tôi lên chầm chậm như nâng niu thủy

tinh, săm soi một hồi hắn mới nhép miệng nói: “Đồ ngốc!” nhưng chân mày

đen rậm vẫn không có dấu hiệu giãn ra… dường như đang tự trách móc bản

thân mình.



Tôi cũng nhép miệng: “Không sao đâu, đừng quan tâm đến em. Hai người kia kìa…”



Tôi dứt câu thì Ren mới gật đầu, lại nắm lấy tay tôi hạ xuống áp sát

người hắn, tất nhiên dịu dàng hơn chứ không có nắm đến xương kêu rôm rốp như ban nãy. Ánh mắt sáng ngời của hắn lại dõi về phía xa.



– Từ xưa đến nay, gia tộc nhà anh bao nhiêu thế hệ đã đóng góp không

ít cho G chúng tôi. Đột ngột rút khỏi tổ chức, anh muốn tôi phải làm gì

đây? – giọng nói đầy uy lực của boss nhàn nhạt vang lên.



(Còn tiếp)