My Devil! Don&#39t Go

Chương 168 : Khu vực lưu trữ

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


– Từ xưa đến nay, gia tộc nhà anh bao nhiêu thế hệ đã đóng góp không

ít cho G chúng tôi. Đột ngột rút khỏi tổ chức, anh muốn tôi phải làm gì

đây?



Boss nói khe khẽ, tuy vậy mà lượng sát khí rò rỉ ra cũng đủ khiến tôi phải rùng mình, đừng nói là người đang ngồi trước mặt bà ta sẽ cảm thấy như thế nào chứ…



– Gia tộc tôi không hề liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ đơn giản là có

cái họ Kisuwaza, chứ không phải chỉ cần trong tên có những chữ đó, sẽ

trở thành con chó cho tổ chức các người, đốt tiền mà không có lợi ích

gì. Hơn nữa… các người là đang nhắm đến con dâu của tôi. – ba của Ren

đáp lời, hoàn toàn không hề căng thẳng, ngược lại hình như còn rất thích thú với trò đối đáp mỉa mai nhau kịch liệt như vậy.



Con dâu… nghe tới đây, cảm xúc của tôi khá là phức tạp.



Tôi lại liếc sang Ren. Hắn vẫn không cảm xúc nhìn chằm chằm vào ba

mình, tuy vậy, trong ánh mắt kia rõ ràng có chút dao động, tựa như làn

sóng nhẹ mỏng manh kéo đến rồi rất nhanh lại rời đi.



Tôi cũng dõi theo ánh mắt của Ren mà đáp tia nhìn lên khuôn mặt đầy kiêu ngạo có nét giống hắn của ông ta.



Gọi tôi là con dâu… xem ra ông ta đã thừa nhận rồi… hơn nữa còn bênh vực cho tôi như thế… thật sự khiến tôi thấy rất cảm động a. Chỉ là không biết Ren sẽ nghĩ gì, liệu có cho là ông ta giả tạo đang muốn khiến hắn quay về nhà?



– Con dâu gì chứ? Thật là nực cười. Anh cũng biết rõ, thằng con trai mình xem mình chỉ là người dưng. – bà ta cợt nhả.



– Tôi đã cố gắng hết sức… từ khi mẹ nó mất, tôi đã vô cùng hồi hận về những gì mình đã làm. Tuy nhiên, cách tôi quan tâm nó… có lẽ đã sai

rồi.



– Sai rồi chứ còn gì nữa. Mà vả lại, anh thừa biết Yuki không phải là một pháp sư bình thường, con bé là con của môt WW và một DW. Anh còn

yên tâm để con mình bên cạnh con quái vật đó?



Quái vật gì chứ cái con mụ này! Tôi nóng quá!! Nóng đến mức muốn lột

cái áo khoác ban nãy Ren đưa tôi! Tôi bây giờ thật sự muốn sắn tay áo

lên tát cho bà ta vài cái!!



Ren thấy máu tôi sắp dồn đến não, liền khẽ siết tay tôi trấn an… tất

nhiên tôi cũng thấy được trong đôi mắt hắn hằn lên những tia đỏ tức

giận… quên mất ngoài tôi ra thì có một người cũng tức giận không kém.



– Người mà con trai tôi lựa chọn, chắc chắn là một cô gái tốt. Tôi

không còn ý kiến nữa. Cô đừng dài dòng làm gì. Hôm nay tôi chỉ đến đây

để nói là tôi muốn rút ra khỏi tổ chức, nhiều lời cũng không ích gì.



Boss im lặng không nói gì, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng tách trà bằng sứ đặt lên bàn.



– Tôi hỏi anh phải làm sao để anh rút lại câu nói đó? – boss trút hết kiên nhẫn của mình hỏi.
tôi nhắc lại chúng ta đang ở trong hang địch không vậy? Là hang địch

đó!!



– Ý tôi là… có lẽ càng sâu vào trong, mấy cái bẫy càng khó khống chế. Hy vọng các người sớm tìm thấy thứ các người cần. Cơ mà…



– Được rồi, ngay đây thôi. Trước mặt đã là khu vực lưu trữ dữ liệu

rồi. Chắc chắn có tư liệu của gia đình Yuki. – Ren nói rồi tắt luôn điện thoại, ánh mắt nhanh chóng lia đến cổng khu vực lưu trữ.



Tôi cũng nuốt nước bọt nhìn về phía đó. Sao có cảm giác mình vừa bơ đi một chuyện quan trọng thế nhỉ?



Ren nhanh chóng túm tôi chạy một mạch, khẽ đẩy cửa tiến vào trong.

Bên trong rất tối, tuy vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được đằng sau cánh

cổng đó là cả một khuôn viên rộng lớn với những kệ sắt to tướng.



Bước vào trong, một ít ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, quả thật bên

trong rất lớn, trần nhà cao vút cầu năm mét, những dãy kệ cũng cao không kém xếp song song nhau ngay ngắn. Bốn bức tường không có cửa sổ, có lẽ

hơi ngột ngạt. Trần nhà có rất nhiều đèn, nhưng chỉ có vài ba cái mở ở

những nơi khác nhau. Ren đột ngột túm tôi đẩy vào một góc, nói một hơi

rồi co người đi khe khẽ:



– Em ở đây ngoan ngoãn với Dragon, anh đi một chút. Im lặng nhé.



– Ơ này…



Tôi còn chưa kịp nói thì hắn đã đi mất tiu. Dragon bên cạnh mới giải

thích cho tôi, thằng bé chỉ tay lên trần nhà cách tôi một khoảng, bóng

đèn… bóng đèn thì sao??



– Mấy cái đèn đó, là đèn cảm ứng, nó sẽ tự hoạt động khi cảm nhận nút kích hoạt… có lẽ là thẻ thành viên của tổ chức hay đại loại vậy… Dựa

vào số đèn sáng, ta có thể biết được trong khu vực này có tới vài người

nên Ren đi giải quyết rồi.



– Ồ… thằng bé này cao tay… – tại sao cái gì nó cũng biết, còn tôi cái gì cũng không biết hết vậy…



Một lát sau, tôi nghe vài tiếng rên khe khẽ, vừa cất lên đã lập tức im bặt, ngoài ra không có chút âm thanh nào.



Ực… Ren à, anh không đánh họ, thì anh xử họ bằng cách nào hay vậy, có thể giết người không phát ra bất cứ tiếng động nào. Thật là đáng sợ a…



Sau này ngộ nhỡ hắn nổi cơn thịnh nộ muốn giết tôi diệt khẩu thì đến lỗ tai thần như Dragon cũng không thể phát hiện.



�Z�1 3�



(Còn tiếp)