My Devil! Don&#39t Go

Chương 169 : Thoát khỏi g?

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Một lát sau, Ren mới lò dò tới, tướng đi vô cùng bình thản, như thể

đang dạo bộ quanh công viên vậy. Hai tay đút túi quần, lưng thẳng đứng,

mái tóc hơi rối có chút bết lại vì mồ hôi.



Hắn nhướn mày với một nụ cười khẩy… nhìn quyến rũ quá a…



– Đi tìm thôi, anh nghĩ anh biết nó nằm ở đâu rồi. – Ren nhếch môi khinh khỉnh, vô cùng kiêu ngạo.



Hắn dẫn tôi đến một kệ to tướng đầy những sấp giấy kẹp cố định bởi

kẹp giấy, bên trên có ghi chú nhỏ: “GIA ĐÌNH ĐỐI TƯỢNG THỬ NGHIỆM”



– Có lẽ nó nằm ở đây. – tôi lầm bầm rồi cả ba bắt đầu đi tìm.



Ren phụ trách trên cao, tôi và Dragon lui cui ở dưới.



Tuy nói là cái kệ nhưng mà nó khổng lồ phải biết, có khi cao cả bằng

trần nhà, còn dài thườn thượt cả mười mét, biết bao nhiêu là giấy. Tuy

có đề tên bên ngoài nhưng chữ nhỏ xíu còn mờ mờ vì thời gian, rất khó

thấy. Kiểu này cứ như mò kim đáy bể, nhưng ít ra là đã khoanh vùng được

nó chỉ đâu đó trên kệ này, nếu không thì mò đến sáng mai cũng không ra.



Đang lom khom nhíu mắt nhìn thì có tiếng cọt kẹt mở cửa. Ặc… lại có người vào ư?



Ren liền đè tôi và Dragon nằm dài ra đất, phóng cái thẻ thành viên

hắn chôm được của ai đó sang tít bên kia, cách chỗ chúng tôi vài ba kệ,

còn bản thân thì hơi nhỏm đầu lên nhìn ngó.



Đèn bên đó bật sáng, chúng tôi rơi vào bóng tối… thấp thỏm chờ đợi.



Ren thì hay rồi, hắn có thể nhìn xuy ên qua mấy khe hở, còn biết được tình hình, trong khi tôi nằm dài ra đó có thấy cái gì đâu, càng thêm lo sợ, tim đập chân run. Hơi thở nóng hổi của Ren phả thẳng vào mặt tôi,

lồng ngực phập phồng khi hắn thở… khiến cả người tôi nóng ran… ấy ấy,

đừng có ủy mị lúc này chứ!



Chúng tôi nằm im thin thít, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.



Thứ tôi có thể thấy được duy nhất bây giờ chính là khuôn mặt Ren và

nền là màu đen thăm thẳm. Không biết hắn đã thấy gì mà Ren hơi nhíu mày. Hắn từ từ ngồi dậy, ra hiệu cho tôi ngồi dậy theo hắn, bảo tôi ngồi im

một chỗ rồi đột ngột chạy vụt đi.



Một lát sau, tôi nghe tiếng ‘hự’ rõ lớn. Sau đó lại thấy Ren thong dong tiến về phía tôi, lại cái điệu bộ thong dong ấy.



Cái điện thoại trong túi áo tôi run lên, tôi nhìn Ren, hắn hiểu ý gật đầu tôi mới mở ra nghe. Bên kia Chito thở gấp gáp:



– Gặp được Tokio rồi, tên ngốc đó không chịu rời khỏi tổ chức, cơ mà

tụi tớ bị phát hiện rồi, đang cố gắng chạy ra ngoài, hai người cũng mau

chạy ra đi.



– Được. Tớ ra ngay. – tôi nhíu mày gật đầu.


đám cùng phải dịch chuyển ra ngoài, thì gặp nhau ở công viên gần đó.



Sau một hồi vất vả tìm đường, cuối cùng tôi cũng đến được cái công

viên đó, hình như tôi là người đến trễ nhất. Dường như họ đang điều động nhau làm cái gì đó. Bốn người bọn họ vừa thấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm

ra mặt, Chito còn lừ tôi:



– Cứ tưởng cậu bị bắt mất rồi, thì ra là lạc đường.



– Hehe… Cậu biết khả năng của tớ mà. – tôi cười cười, khẽ liếc qua ba người còn lại.



Bên kia Ren và Ajita thả người xuống ghế đá ngồi thở ra. Ren đưa đôi

mắt lo lắng nhìn tôi, vừa như trách móc vừa như chiều chuộng tôi. Dragon cũng lườm tôi một cái rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Hôm nay ngoan

nhỉ? Nếu là bình thường, thằng bé đã mắng cho tôi một trận vì cái bệnh

thiểu năng. Sao riết rồi cứ như nó là bảo mẫu của tôi ấy.



– Tại sao không liên lạc được cho cậu, điện thoại của cậu đâu rồi? – cô nàng tiếp tục chất vấn tôi.



– Hở? Nó ngay đ… – tôi móc ra, móc một hồi vẫn không thấy đâu, liền cười khì – Hình như… rơi… mất tiu rồi. Hehe…



– Hừ. Đồ ngốc này, làm người khác lo gần chết được. – cô nàng ôm vai tôi rồi quay sang ba người kia – Chúng ta phải làm sao đây?



Tôi nhìn một lượt cả đám, ai cũng phờ phạc, thảm hại hết sức, hệt như dân vô gia cư tụ tập lại ăn vạ chính phủ vậy. Đêm nay nuốt quá nhiều

sức lực rồi…



– Có người vừa xâm nhập vào tiền gia rồi, có lẽ là người của boss đến đó đặt sẵn bẫy. – Kurai lên tiếng qua cái điện toại của Dragon – Này

thì không cần phải bảo vệ căn nhà, Ren! Cậu nói xem, lúc đầu nếu nghe

lời tôi thì…



Ren thản nhiên tắt máy, khuôn mặt không chút cảm xúc. Hắn đứng dậy, nói:



– Đi khách sạn ngủ một đêm vậy.



Nếu tôi không nhầm thì hắn đang rất kì lạ.



Một làn gió đêm thổi qua khiến tôi khẽ run run. Ren tất nhiên không

bỏ sót tí biểu cảm nào của tôi, lập tức nhận ra điều đó, cởi thêm một

lớp áo choàng qua cho tôi, một tia xúc cảm xẹt qua trong mắt hắn, rất

nhanh nhưng lại biến mất không chút dấu vết… đó là…



– Ren anh…



– Đêm nay mấy đứa đến biệt thự của ta đi. – tôi chưa kịp nói hết câu

thì một giọng nói lạnh lùng cất lên, chất giọng của người đó lạnh đến

rét run người… vô cùng quen thuộc.



Năm người chúng tôi thảm hại quay người nhìn về phía phát ra tiếng nói.



Ba của Ren đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, hàn khí lan tỏa khắp nơi.