My Devil! Don&#39t Go

Chương 170 : Tâm tư của ajita

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


– Đêm nay mấy đứa đến biệt thự của ta đi. – giọng của ba Ren vang lên.



Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía đó, sau đó lại cùng nhau đưa ánh mắt về phía Ren. Hắn vẫn không chút cảm xúc nhìn ba hắn chằm chằm, lại nữa, tôi lại thấy nó trong ánh mắt Ren, cái cảm xúc đó. Không để hắn nói gì, tôi liền chen vào luôn:



– Cảm ơn bác, bác thật tốt quá. Tụi cháu mang ơn bác.



Cả bọn thế là lại chuyển ánh nhìn sang tôi.



– Đi thôi ạ. – tôi nói luôn. Thật không biết hôm nay tôi ăn phải cái gì mà gan nó to ra gấp ba bình thường.



Ren lúc này chỉ nhìn tôi chằm chằm suy nghĩ cái gì đó. Chito nuốt nước bọt khều khều tay áo tôi:



– Yuki à… cậu…



– Sao thế? Đi thôi.



Cả đám không có chút phản ứng, hết nhìn tôi rồi nhìn Ren, rồi sang ba hắn. Ba hắn lại đặc biệt nhìn tôi chăm chú như thể tôi vừa nói gì đó

ghê gớm lắm, chỉ là… không ai dám cử động. Không khí như nghẹt thở chờ

phản ứng từ Ren.



Hắn chỉ im lặng nhìn tôi một hồi, rồi quay người, cúi đầu, lạnh lùng nhả ra hai chữ:



– Đi thôi.



Tôi cười toe toét chạy đến đi bên cạnh hắn, còn vừa cười tươi rói

nhìn hắn vừa cùng hắn bước đi. Dường như… tôi nghe thấy rất nhiều tiếng

thở phào nhẹ nhõm phía sau, khi không xảy ra chiến tranh.



Thật ra tôi nghĩ Ren không còn hận ba hắn từ khi nghe câu chuyện giữa ông ta và boss ban nãy, dám tự mình quyết định cũng là do tôi có lí do.



A… có một lí do quan trọng hơn cả.



Vừa bước vào phòng khách biệt thự, tức là vừa đặt chân zvào nhà, tôi

đã luôn tay luôn mồm, một tay đẩy hắn bật ngửa ra ghế, một tay bắt đầu

cởi áo hắn, miệng thì bô bô:



– Bác cho cháu hỏi nhà mình có hộp dụng cụ y tế không ạ? Vai của Ren bị thương rồi.



– À… ừ, để bác cho người trị thương…



– Cứ để cô ấy tự làm. Chỉ cần giúp chúng tôi chỗ ở là được rồi. – Ren xen ngang.



– … – ông ta im lặng một hồi, nhìn Ren bằng đôi mắt bị tổn thương –

Được rồi, vậy ta cho người đưa mấy đứa về phòng. Còn Ren thì… sẽ có

người đem hộp dụng cụ đến cho Yuki.



Tôi cười khẽ gật nhẹ đầu tỏ ý muốn cảm ơn.



Dragon một phòng, Ajita và Chito một phòng, tôi và Ren một phòng. Sau khi chia như vậy thì ai về phòng nấy, nghỉ ngơi lấy sức vì quá mệt.


Mặt anh còn chưa kịp đỏ lên thì Chito đột ngột kéo anh đi tiếp. Bàn

tay nhỏ bé của cô kéo tay anh, dù lực đạo rất yếu nhưng cũng đủ để khiến tim anh đập thình thịch, đập mạnh đến nỗi tiếng tim ù đi tất cả, anh

không còn nghe thấy gì nữa.



Chito đột ngột giật Ajita một cái, anh mới hoàn hồn nhìn quanh quất, phát hiện ra phía trước lại có tiếng nói.



Chito phản xạ nhanh chóng liền đẩy anh vào tường, ép sát anh giống như anh đã từng làm ban nãy.



Ajita cúi đầu nhìn Chito chằm chằm, đôi mắt nghiêm nghị chiếu thẳng

vào cô vẫn còn rất ngạc nhiên. Chito nhìn nhìn về phía hành lang rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện mình đang bị chiếu tướng, mặt cô nàng

cũng vô thức đỏ lên.



Anh vốn sợ rằng, nếu bản thân chạm vào Chito, sẽ vô tình dẫn đến

những hành động khiến cô bị tổn thương, chính vì vậy, những động chạm

đơn giản như thế này anh cũng không thấy quen… giống như một chân trời

mới vừa mở ra trước mắt. Cơ thể nhỏ bé mềm mại của Chito áp vào anh, như thể dải bông mềm mại xoa dịu làn da anh. Đôi mắt to tròn ngước lên đó…

anh muốn nó mãi mãi hướng về phía mình, chỉ một mình mình mà thôi.



Chính vì vậy anh mới nói với cô, mong muốn độc chiếm của anh rất cao… rất cao… anh sợ sẽ gây khó chịu cho cô, và khiến cô ghét anh vì cái

tính cách đó.



Chính vì vậy, anh mới hạn chế hết tất cả mọi động chạm của mình, mặc

dù nhìn cô loay hoay trong bếp, anh rất muốn ôm chặt, nhìn cô ngủ say

trên chiếc giường do chính anh chọn, anh rất muốn vuốt ve gò má đó, nhìn cô…



Bây giờ nhìn Chito, thấy cô yên vị trong lòng anh, một xúc cảm đặc

biệt trỗi lên. Thật tình thì… anh nghĩ phương pháp của anh như thế là

không ổn, chỉ là anh sợ anh sau này sẽ phải trách cứ bản thân khi mình

đã gây ra lỗi lầm. Thực tế mà nói thì… càng cố gắng tránh xa cô, trái

tim anh lại gào thét càng dữ dội hơn. Cứ tưởng tượng như là… nếu bạn ăn

kiêng thì cảm giác thèm ăn sẽ càng bộc phát kinh khủng.



Lúc này… ngay lúc này… Ajita biết cô chỉ là vô tình chạm vào anh,

nhưng anh rất muốn, thật sự rất muốn hôn cô, rất muốn đè cô ra… chỉ là

nếu ở đây thì không tiện… cảm giác ham muốn lại trỗi dậy. May mắn thay

nơi đây là hang địch, nếu không, anh đã không thể kiềm chế được mình…

chỉ là… gương mặt của cô khiến anh phát điên.



Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô giật mình lùi lại phía sau, cúi đầu ngượng ngùng.



Kết quả là tiếng bước chân một lát sau lại im bặt.



Và kết quả thứ hai là… sắc hồng tràn ngập khuôn mặt khả ái của cô và

khuôn mặt điển trai của anh. Cả hai sau đó rơi vào trầm mặc, chỉ im lặng nắm tay nhau bước đi bên cạnh nhau.



(Còn tiếp)