My Devil! Don&#39t Go

Chương 171 : Đêm

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Sau cái tình huống đè qua đè lại kia… cô và anh rơi vào ngượng ngập.

Cả sau khi gặp Tokio, cả sau khi anh và cô gặp nhau ở công viên, sắc

hồng vẫn chưa tan biến tí nào.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tokio hắn ta đúng là đồ ngốc, cả bọn

cố tình đến giải cứu cho hắn ra khỏi tổ chức, vậy mà hắn đáp lại bằng

một nụ cười, còn là nụ cười tươi tắn hạnh phúc. Gì mà… “Thật may là cô

ấy vẫn ổn… ” trầm mặc một lát rồi “Cảm ơn Yuki giúp tôi, không ngờ cô ấy lại quan tâm tôi đến vậy.” Rồi gì mà… “Tôi cũng thật hạnh phúc. Nhưng

tôi không thể rời khỏi tổ chức được.” Rồi còn… “Hai người thấy đó, tôi

đâu có sao, hai người cứ yên tâm đi. Tôi sẽ tìm gặp Yuki sau, mọi người

mau về đi.”



Chỉ là trong thoáng chốc, chế độ nghiêm túc của Ajita được kích hoạt, anh tạm thời quên đi chuyện ban nãy, ghé tai nói với Chito:



– Anh không biết luật lệ có thay đổi hay chưa, nhưng vào lúc anh vẫn

còn ở đây thì nếu người của tổ chức mà đơn phương rời khỏi G, gia đình của người đó sẽ không yên ổn đâu. Anh ta có lẽ đang sợ điều đó.



– Vậy… tại sao hồi đó anh lại…



– Anh vốn là trẻ mồ côi. – anh gật đầu xem như khẳng định suy nghĩ

của cô rồi quay sang nói với Tokio – Được, tôi sẽ nói lại với Yuki giúp

anh, nhớ giữ sức khỏe.



Thật ra thì, lúc đó, hắn ta cũng chẳng có vẻ gì là đã bị hành hạ.

Tokio ở trong một căn phòng sang trọng, còn quần áo vô cùng bình thường, cả người chẳng có lấy một vết sước, xem ra bọn họ đã lo lắng thừa thãi. Bây giờ trông thấy Tokio an toàn rồi, Ajita cũng không muốn ở đây lâu

làm gì.



Sau đó không ngờ bị phát hiện, nhưng cũng trốn thoát thành công.



Cô và anh vẫn rất ngượng… bây giờ… lại đẩy hai người vào một căn

phòng, chỉ có một chiếc giường đôi… bảo cô phải làm sao mà dám ngẩng đầu nhìn sang anh đây? Biết vậy ban nãy, cô đã đòi hỏi một chút, xin ba của Ren cho cô và anh hai phòng đơn là được rồi, chỉ là cô cảm thấy đã

phiền người ta đủ rồi, bây giờ còn đòi hỏi nữa thì thật… có chút vô sỉ.



Cơ mà giờ mới nghĩ lại, thật ra mang danh cô nàng vô sĩ cũng được,

không rơi vào tình trạng khó xử như thế này còn tốn hơn nhiều.



Cô rất khó chịu trong cái bầu không khí ngượng ngùng này, muốn cất

tiếng nói cũng không thể được, môi cứ mấp máy nhưng không chịu phát ra

tiếng, còn đang tự đấu tranh với cái miệng của mình thì anh đã giúp cô

giải vây:


Anh nằm đó, tay gác lên trán, cảm giác môi chạm môi mềm mại lại ùa

về, anh bất giác nở nụ cười nhẹ, rồi kèm theo là một tiếng thở dài.



Ajita à… mày thật chẳng ra làm sao cả. Sao lại thảm hại đến mức hôn

trộm một cô gái như vậy, dù cho cô ấy có là bạn gái của mày đi chăng

nữa, đường đường chính chính… khó lắm hay sao?



Anh không hề cảm thấy buồn ngủ, dù ban nãy phải chạy trốn tổ chức rất mệt mỏi, chỉ là… khi ở bên cạnh Chito, anh không thể điều khiển bản

thân, lúc nào cũng cố gắng trong tình trạng tỉnh táo nhất để không làm

gì hại đến cô.



Vậy mà ban nãy, khi phát hiện cô đã ngủ say trong vòng tay mình, anh

lại cảm thấy thật ấm áp và ngọt ngào. Cô chắc hẳn phải tin tưởng anh lắm mới có thể ngây thơ vô tư như vậy, chỉ tiếc là cô tin nhầm người mất

rồi, anh không lúc nào trưởng thành như cô nghĩ. Thực tế thì từ khi quen cô, anh càng ngày càng trẻ con thì phải, đến suy nghĩ cũng thật ích kỉ, không giống như anh của ngày thường.



Đột nhiên, Ajita nghe thấy tiếng sột soạt ở cạnh mình, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, Chito đang ôm gối đứng đó. Vì quá tối nên anh không thể

nhìn thấy được khuôn mặt cô bây giờ. Anh liền đưa tay với lấy điều khiển mở ti vi, ánh sáng mơ hồ từ ti vi tỏa ra khiến đôi mắt của anh càng

sáng rực, ánh mắt cô không thể rời khỏi. Anh chống tay hơi ngồi dậy,

nhìn cô một lượt, hỏi:



– Có chuyện gì sao? Em mơ thấy ác mộng à?



Mái tóc dài đen láy của cô xõa tự do, nổi bật trên làn da trắng hồng

và cái đầm trắng muốt, cô trông như một thiên thần giáng trần… trong

sáng và thanh khiết.



Chito một tay ôm gối, một tay dụi dụi mắt, môi hơi trề ra như con nít đang dỗi, liền hít sâu một hơi:



– Đúng vậy, em gặp ác mộng. Anh ngủ với em đi.



Thật ra thì cô chẳng có mơ thấy gì chứ đừng nói là gặp ác mộng. Vừa

nãy cô giật mình tỉnh giấc, thấy bên cạnh mình trống trơn, liền biết là

anh đang ngủ ngoài sô pha. Cảm giác ấm áp và bình yên lại kéo đến, khiến cô dù chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn mò ra ngoài tìm anh.



Cô cơn bản chỉ muốn được nằm cạnh anh ngủ, nhưng anh đã gợi ý cho cô một lí do hoàn hảo thế kia, tại sao không dùng nó?



(Còn tiếp)