My Devil! Don&#39t Go

Chương 173 : Miki và Sasuki

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tôi lấy sấp tư liệu ra đọc.



Ren đã tắm xong, vừa bước vào phòng, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên

kéo tôi dậy, nhưng im lặng không nói, cũng không giải thích tại sao mình làm vậy, tôi tức điên mất. Hắn có biết tâm trạng tôi đang thế nào không mà còn…



Vốn định chửi Ren, nhưng ai ngờ hắn lôi tôi ra sô pha, bản thân mình

ngồi xuống, tựa lưng vào ghế thật êm ái, mới đưa tay kéo tôi ngã tọt vào lòng hắn. Ren xoay người tôi lại, kết quả tôi ngồi trong lòng hắn, còn

Ren lặng lẽ ngồi sau lưng tôi, hắn luồn tay qua eo tôi, nhỏ giọng nói:



– Bên trong phòng ngủ rất tối, ánh sáng không đủ, đèn ngoài đây sáng hơn, đọc sẽ không hại mắt.



Lúc này… tôi thật không biết nói gì hơn.



Cái tên này đúng là không thể ghét hắn được. Lúc thì đùa giỡn dai đến mức khiến tôi cáu bẳng, cáu đến mức muốn bóp nát hắn. Tuy nhiên, những

lúc tôi yếu đuối và hoang mang như thế này, Ren luôn dành cho tôi những

quan tâm đặc biệt, chăm sóc tôi như sợ tôi sẽ cô đơn. Hắn luôn bên cạnh

tôi, dù không nói ra thành lời, nhưng những hành động của hắn như đang

thể hiện cho tôi biết, dù tôi có như thế nào đi nữa, thì Ren hắn cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hỗ trợ cho tôi.



Cảm động ư… có lẽ…



– Cùng đọc đi. – Ren lại lên tiếng, câu nói đơn giản nhưng khiến cảm xúc của tôi vỡ òa.



Tôi ngồi im trong lòng Ren, có lẽ hơi mè nheo tựa vào người hắn, chăm chú đọc. Ren ôm chặt lấy eo tôi, hắm khom người, cằm tựa vào vai tôi,

cũng bon chen đọc.



Một lát sau, không biết Ren lấy từ đâu ra một cái chăn mỏng, khoác

lên đùi tôi, lại lấy một cái khác choàng lên vai tôi, trong khi bản thân chỉ độc có cái sơ mi mỏng vừa thay ra.



Ầy… đêm nay thật là một đêm dài đằng đẵng.



Tối đó, tôi mơ thấy một giấc mơ… là giấc mơ về chuyện tình của ba mẹ tôi…



Dựa vào tư liệu, tôi biết được rằng, mẹ tôi, Miki là con gái của một gia đình quí tộc, bà là một DW, bà rất xinh đẹp, lại tài năng, tính cách cũng

rất dịu dàng, đôn hậu, tuy nhà rất giàu, nhưng bà lại thích sự tự do,

thích du ngoạn khắp nơi chứ không muốn suốt ngày bị nhốt lại trong căn

nhà kính, hệt như con chim trong lồng, càng vùng vẫy càng đau đớn.



Còn ba tôi, Sasuki, ông lại là một WW, chỉ là một thầy giáo nghèo

nhưng vô cùng lương thiện, ngoài giảng dạy ở trường pháp sư ra thì ông

còn mở lớp dạy miễn phí cho những gia đình không có điều kiện để đi học, mọi người đều rất yêu quý ông, mọi người trong thị trấn lúc đó gần như

tôn thờ ông, xem ông là một vị vua, vị thần.



Hai người gặp nhau trong một buổi chiều nọ.



Miki vốn rất xinh đẹp, nên có nhiều người theo đuổi là chuyện bình

thường, và… bị ghen ghét càng là chuyện bình thường hơn nữa. Ở trường,

bà có một lực lượng antifan hùng hậu, gần như chiếm hết hai phần ba số

nữ sinh trong trường, trong khi đám con trai gần như phát cuồng vì bà.

Lúc đọc đến đây, Ren liền nhíu mày:
– Ừm. Anh… làm gì ở đây vậy?



Ren bước ra khỏi gian phòng kia, hắn ôm vai tôi đi ra ngoài, đúng hơn là ra dãy bàn ghế dài thườn thượt bên kia phòng, hắn chậm rãi giải

thích:



– Anh đang thử tìm tư liệu cụ thể hơn về gia tộc của mẹ em, với lại… tìm hiểu chút chút về những đứa con của DW và WW.



Tôi lặng câm không nói. Cả đêm hôm qua, hắn chiều theo ý tôi, chạy

đến tổ chức G, tấn công người ta cả tối ở đó, khuya hôm qua, lại còn

thức trễ ghi chú tư liệu, mệt mỏi như vậy mà sáng còn thức dậy sớm đi

tìm hiểu giúp tôi… Tất cả những việc hắn làm là vì tôi, hơn nữa tối hôm

qua còn đỡ giúp tôi một đòn mà chẳng tí than phiền…



Một chuỗi cảm xúc ngọt ngào dào dạt xâm chiếm trái tim tôi… Có cảm

giác như mình đang ngậm trong miệng một viên kẹo hết sức ngọt ngào… Phải làm sao tôi mới có thể thể hiện hết được hết sự cảm kích của mình dành

cho hắn nhỉ… khóc hả… thôi bỏ đi.



Tôi nắm cổ áo Ren, kéo hắn xuống, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi hắn. Ren hắn giật mình, ngơ ngác một hồi mới mở miệng hỏi:



– E… em đang muốn làm gì?



– Em yêu anh! – tôi cười toe toét ôm chặt lấy hắn, dụi đầu vào người Ren.



Ren vẫn đơ ra, nhưng hắn một lát sau cũng khó hiểu vòng tay ôm tôi,

khuôn mặt hắn đầy dấu chấm hỏi chấm than vì tình hình hiện giờ là chẳng

hiểu cái gì sất.



– E… Em uống nhầm thuốc hả? – Ren phang cho một câu phá hỏng hết cái không gian cẩm hường lúc này.



– … – mặt tôi xéo xẹo.



– Nhưng, cứ vậy mà tiếp tục phát huy. – hắn cười khẩy chủ động hôn

tôi, hắn từ khi nào đã đặt luôn sấp giấy xuống bàn. Ren dễ dàng nhấc tôi lên để tôi ngồi lên bàn, còn mình đứng sát vào, ôm eo tôi, lại cúi

xuống hôn.



– E hèm… thư viện hình như không phải là nơi để thể hiện tình cảm mà

nhỉ… – giọng nói giễu cợt của Chito vang lên… ạch… bị thấy mất rồi!



Tôi liền đẩy Ren một cái, hắn suýt té ngửa.



– Tụ… Tụi này không có, là đang tìm thông tin thôi.



– À à… tớ có nói gì đâu mà… – cô nàng cười khúc khích, lúc này tôi

mới phát hiện ra Ajita cũng đang nắm tay Chito bên cạnh… ách… vậy là anh cũng thấy. Hơn nữa, Dragon còn đi cạnh hai người họ.



Thôi rồi, bị thấy hết rồi…



(Còn tiếp)