My Devil! Don&#39t Go

Chương 177 : Biến đổi

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Khi tỉnh dậy, cơn đau đã biến mất, cơ thể cũng trở nên nhẹ hơn, tuy

nhiên, tay chân tôi vẫn bị kiềm lại, mấy thứ dây nhợ lằng nhằng!



Tôi nhíu mày khó chịu khi ánh sáng cường độ mạnh đột ngột xộc vào mắt mình. Tuy nhiên, đây không phải là một trần nhà trắng xóa như trong

những câu chuyện tôi đã đọc. Đó là một cái đèn chùm pha lê hết sức cầu

kì, tỉ mỉ đến từng chi tiết một.



Tôi khẽ cử động mấy ngón tay, khuôn còn ê ẩm như ban nãy, tuy nhiên,

tay tôi bị cái gì đó nắm chặt, chặt đến mức, tôi không thể rút ra. Tôi

nhíu mắt một hồi rồi mở ra chậm rãi, khi mắt đã quen với ánh sáng nơi

đây. Tiếng sột soạt bên cạnh vang lên, đồng thời, giọng nói của Ren như

tiếp nối kí ức vỡ vụn trước khi tôi bất tỉnh:



– Yuki. Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người như thế nào?



Tôi nhìn sang, thấy hắn vội vã nắm chặt luôn cả hai tay tôi, chuyển

từ ngồi trên ghế sang giường. Hắn cúi đầu nhìn tôi chăm chú. Nằm nói

chuyện như vậy thật sự rất… có chút kì quặc, nên tôi chống ta ngồi dậy.

Ren hắn đưa tay đỡ tôi, giúp tôi đặt cái gối ra sau lưng, chỉnh chăn này nọ rồi lại hỏi:



– Em có mệt không? Có nhức đầu chóng mặt hay gì không?



– Em ổn, nhưng… đây là đâu? Có chuyện gì đã xảy ra?



– Em đột ngột ngất đi, lúc đó boss chạy vào cùng nghiên cứu sinh, mọi người xúm vào kiểm tra giúp em. Bà ta nói sáng ngày mai sẽ có kết quả

cụ thể, nhưng em thì không nguy hiểm gì đến tính mạng, nên bọn anh đưa

em về biệt thự.



– Em… ngủ bao lâu rồi?



– Hoàng hôn, em ngủ nửa ngày rồi. Để anh xuống nấu gì đó cho em ăn.

Em cứ nghỉ ngơi đi. – Ren vừa nói chẳng để tôi kịp phản ứng đã chạy ù ra ngoài, nghe tiếng hắn nói chuyện với ai đó – Yuki tỉnh rồi, mọi người

vào trò chuyện với cô ấy đi.



Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường, cảm nhận sự quan tâm của hắn, vô

cùng mãn nguyện. Dù khuôn mặt hắn ban nãy hằng sâu sự tiều tụy vì lo

lắng, cũng có chút an tâm khi thấy tôi đã tỉnh lại, thì Ren của tôi vẫn

rất đẹp trai.



Nhưng kể ra cũng hay thiệt. Tôi vốn sợ phải kiểm tra, đối mặt với kim tiêm và mấy cái máy móc sực mùi kim loại kia, thật không ngờ tất cả đều được thực hiện trong lúc tôi đang mơ màng chẳng biết cái mô tê gì hết.



Thật là hay mà! Thật là hay quá! Đúng là trong cái rủi có cái may, ngất đi mất hết ý thức vậy mà cũng có điểm tốt.



Tiếng cửa mở lại vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ biến thái.

Chito chạy ù vào, ôm chầm lấy tôi, khóc, cười, nói dường như được thực

hiện cùng lúc:



– Cậu làm tớ sợ chết mất. Tự nhiên lăn đùng ra ngất, Ren phóng thẳng
chăm chú làm việc, tôi không nỡ phá đứt tư duy của Ren.



Tôi và Dragon dùng bữa xong, mới thấy Ren xoa bụng đi vào. Hắn cười nhạt:



– Tại sao không gọi anh vào ăn?



– Em đi hâm nóng giúp anh.



Tôi vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế, lấy dĩa thức ăn của hắn cho vào

lò, bấm nút rồi đứng cạnh bên chờ đợi. Ren cười khẩy, hắn đứng sát sau

lưng tôi, vòng tay qua thắt lưng, kéo tôi tựa vào người hắn.



– Không bao lâu nữa, em sẽ trở thành DW, nhưng Yuki này…



– Hả?



– Vậy từ trước đến nay, công sức của anh đổ sông đổ bể? – hắn nói, cúi người vùi mặt vào tóc tôi.



– Tôi đi đây. – Dragon mặt mũi đen thui chạy sang hậu gia chơi với Chito.



– Ý anh là… việc thay đổi luật lệ ở MS?



– Ừ. – tôi có cảm giác, hắn đang hít lấy hương thơm còn vương trên tóc tôi.



– Ai nói với anh là đổ sông đổ bể. Anh hãy xem như… e hèm… đó là cách anh thể hiện tình yêu với em. Em thấy rất cảm động. Nên những việc lúc đó anh làm, thật sự không có lảng phí mà… á!



Cả người tôi đột nhiên bổng lên. Ở eo và mông tôi có một lực nâng.

Hắn đặt tôi ngồi trên bàn ăn, còn mình áp sát vào. Mắt kề mắt, mũi kề

mũi, miệng kề miệng, chúng tôi cách nhau không bao xa, Ren đột nhiên

cười khẩy:



– Em thật là biết cách an ủi người khác.



Tôi chỉ biết cười trừ. Ren áp môi lên môi tôi, một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.



– Vậy… tiếp tục an ủi anh đi. – hắn nhếch mép.



– Th… Thì… ngoài việc làm em vui, anh còn giúp được cho rất nhiều cặp đôi tréo ngoe khác ngoài anh và em, anh cũng thấy làn sóng phản ứng dữ

dội đó.



– Anh thích lí do thứ nhất hơn. – hắn nói xong, liền cúi xuống hôn tôi, lưỡi hắn nhanh chóng tách môi tôi luồn vào trong.



Tay hắn siết eo tôi, tôi cũng vô thức vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.

Chúng tôi đắm chìm trong nụ hôn. Tiếng ‘bong’ từ lò vi ba vang lên, thể

hiện mọi thứ đã hoàn tất, nhưng nó chẳng thể lọt vào tai tôi đến là một

ít.